Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 3 - Chương 16: Giết

Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:03:24
Lượt xem: 40

Biết Thập Điện Chủ là huyễn kỹ phong hệ, Độc Cô Thiên Diệp chọn huyễn kỹ hỏa hệ, hỏa vũ đầy trời bay tới vây quanh đối phương. Độc Cô Thiên Diệp nhìn huyễn lực chính mình phát ra, phát hiện ra uy lực của nó lớn hơn trước kia, mặc dù là huyễn kỹ giống nhau nhưng khi phát ra thì thật sự chênh lệch rất lớn.

"Chẳng qua chỉ mới thăng cấp huyễn hoàng, cũng dám càn rỡ ở trước mặt ta." Thập Điện Chủ thi triển cuồng phong dập tắt toàn bộ hỏa vũ, nhìn Độc Cô Thiên Diệp còn lạ với huyễn lực, cười nhạo nói.

"Trước lạ sau quen, ngươi sống đến chừng này tuổi sẽ không phải là không biết đạo lý này chứ?" Độc Cô Thiên Diệp không để ý, tiếp tục phát động công kích, lần này vẫn là hỏa vũ, nhưng mỗi một hỏa vũ đều tinh tế hơn, nóng rực hơn.

Hai tay của Thập Điện Chủ kết ấn, bắt đầu dẫn huyễn lực của thiên địa, cuồng phong đánh úp lại.

"Vũ Lộ thăng cấp huyễn hoàng rất nhiều năm rồi, các người cứ yên tâm để một mình nàng ấy ứng phó sao?" Hắc Tử nói với mấy người Mạc Trì.

"Thiên Diệp nói trong chiến đấu sẽ trưởng thành." Mạc Trì đáp lại.

Ai nói bọn họ không lo lắng chứ, nếu có thể, bọn họ không để nàng làm cái gì hết, an tâm làm biểu tiểu thư của Mạc gia. Chẳng qua vận mệnh khiến gánh nặng đặt vào nàng khiến nàng không thể lựa chọn.

Độc Cô Thiên Diệp chiến đấu kịch liệt với Vũ Lộ, mỗi lần vận dụng huyễn lực, Độc Cô Thiên Diệp nắm nó trong tay ngày càng tốt hơn, đột nhiên thăng cấp có cảm giác không khoẻ lắm đã dần dần biến mất. Vũ Lộ không hổ là người đã thăng cấp huyễn hoàng nhiều năm, quả thật khó đối phó hơn Ngưu Viêm nhiều. Nhưng hiện tại bị Độc Cô Thiên Diệp coi là đối tượng thử luyện.

"Khả khả, người kia nghĩ tung ra hư chiêu rồi sau đó chạy trốn." Tiểu Bạch Cầu vẫn bám vào vai của Độc Cô Thiên Diệp, đột nhiên nói.

Tiểu Bạch Cầu không chịu vào không gian huyễn thú, kiên quyết bám vào vai của Độc Cô Thiên Diệp, dù là thời điểm chiến đấu cũng mặc kệ. Không biết tiểu móng vuốt của nó làm bằng gì, cho dù lúc Độc Cô Thiên Diệp đang chiến đấu nó cũng không bị quăng đi.

"Há có thể để hắn chạy thoát chứ!" Độc Cô Thiên Diệp nói, ngưng ra huyễn lực, tụ thành hai con hỏa long.

"Song long, đi!"

Độc Cô Thiên Diệp hét lớn một tiếng, hai con hỏa long liền bay về phía Vũ Lộ. Vũ Lộ thấy Độc Cô Thiên Diệp chiến đấu lâu như vậy lại vẫn còn huyễn lực dùng huyễn kỹ này, trong lòng kinh ngạc không thôi. Mình đã thăng cấp huyễn hoàng nhiều năm như vậy, huyễn lực cũng phải khô kiệt, chẳng qua đối phương là một nha đầu mới thăng cấp. Vốn định tung ra hư chiêu sau đó nhân cơ hội này chạy trốn, không ngờ tới lại bị Tiểu Bạch Cầu nói ra.

Tiểu Bạch Cầu? Vũ Lộ trừng mắt nhìn con vật màu trắng trên vai của Độc Cô Thiên Diệp. Đó không phải là mục tiêu mà điện chủ để mọi người tìm kiếm sao? Hai con hỏa long một tả (trái) một hữu (phải) vây quanh Vũ Lộ, khiến hắn nghĩ tới mục đích chủ yếu của chuyến này ra ngoài.

Hỏa long đốt cháy Vũ Lộ, cháy sạch sẽ ngay cả cốt cũng không còn, tiêu tán trong không khí.

Người của Ám các ở phía dưới nhìn Độc Cô Thiên Diệp diệt đối phương như thế, nuốt nuốt nước miếng, nói: "Bá khí!"

"Uy vũ!"

"Rất ngưu!"

Độc Cô Thiên Diệp hạ xuống, nhìn Hắc Tử nói: "Lại gặp mặt, Hắc Tử đại nhân."

"Ta cũng không phải đại nhân gì." Hắc Tử nói, hắn cũng không phải là cấp huyễn hoàng, lúc trước có thể bay đến đây đều do mình có huyễn khí phi hành, "Không phải ngươi ở Vô Ưu đảo sao? Làm sao lại đến đây được?"

"Phong Giản nói các ngươi bị vây ở đây, ta tới đây viện trợ. Hẳn là các ngươi đúng không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ừm." Hắc tử nói, "Không nghĩ tới Phong Giản lại để ngươi đến đây."

"Phong Giản không tới được, các ngươi vì giúp ta tìm người nên mới bị vây khốn." Độc Cô Thiên Diệp giải thích đơn giản, còn nói, "Chúng ta rời khỏi trước đi, để tránh gặp phải phiền toái khác."

Lúc này người của Ám các mới nhớ tới phải ăn đan dược chữa thương, lúc nãy bị hấp dẫn bởi cuộc chiến của Độc Cô Thiên Diệp và Vũ Lộ nên đã quên ăn đan dược. Đan dược của mọi người chỉ là chữa thương cho người, rất nhiều huyễn thú của bọn họ cũng bị trọng thương. Nhất là Cơn lốc của Hắc Tử, hai ngày trước đã bị thương, hôm nay ngay cả lông cũng không còn.

Độc Cô Thiên Diệp lấy một bình ngọc ra đưa cho Hắc Tử, Hắc Tử tưởng đan dược chữa thương nên từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-3-chuong-16-giet.html.]

"Đây là cho huyễn thú. Nếu không cần thì ta lấy lại." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Cảm ơn." Lúc tay của Độc Cô Thiên Diệp còn chưa thu lại Hắc Tử nhanh chóng cầm lấy bình ngọc, giao cho thuộc hạ cho huyễn thú ăn. Sau đó mọi người nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi đó.

Trên Thánh linh đảo, Vũ Điện.

"Ba." Thanh âm mệnh bài vỡ vụn lại vang lên, thủ vệ bên ngoài vừa vặn là người ngày đó trông coi mà lần trước Ngưu Viêm bị giết. Nghe được thanh âm bên trong, toàn bộ thần kinh của hắn đều run lên.

"Không có việc gì. Là mình nghe lầm." Thủ vệ vừa lẩm nhẩm vừa đi vào bên trong, sau khi hắn nhìn thấy mệnh bài của Vũ Lộ vỡ thành bột phấn, hắn liền sợ tới mức đặt m.ô.n.g ngồi xuống, một lúc lâu mới run run chạy ra ngoài, hét lớn: "Thập Điện chủ gặp chuyện không may rồi!"

Vũ Phách Thiên đau vì mất ái đồ, trong lòng tích tụ, sợ tẩu hỏa nhập ma nên hắn không bế quan tiếp nữa. Mỗi lần nghĩ đến Độc Cô Thiên Diệp, hắn liền hận không thể bóp c.h.ế.t nàng! Đột nhiên nghe người ở bên ngoài ồn ào, tâm tình của hắn không tốt liền hướng ra phía ngoài quát: "Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ!"

"Bẩm Điện chủ, mệnh bài của Thập Điện chủ cũng vỡ thành bột phấn!"

"Cái gì? !" Vũ Phách Thiên tức giận đứng lên, đi vào gian phòng mệnh bài, quả nhiên nhìn thấy mệnh bài của Vũ Lộ vỡ thành bột phấn, giống với Ngưu Viêm.

"Ai làm!" Vũ Phách Thiên hét lên khiến toàn bộ thần điện như muốn lung lay.

Mà bên này, Hắc Tử, Độc Cô Thiên Diệp và mấy người Mạc Trì đi về phía trước.

"Các ngươi không biết ký hiệu của Ám các, làm sao tìm được chúng ta vậy?" Hắc Tử hỏi.

"Thật ra Phong Giản nói cho ta biết ký hiệu của các ngươi, nhưng chúng ta tìm một vòng vẫn không tìm được. Đúng lúc chúng ta ở gần đây, nghe được tiếng đánh nhau nên tới xem thử." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nếu không nhìn thấy ngươi, ta vẫn không biết các ngươi là người ta muốn tìm."

Người của Ám các không nói lời nào. Tình cảnh của bọn họ thiếu chút nữa liền thật sự đi gặp Diêm Vương.

"Ai biểu ký hiệu của các ngươi quá kín đáo, ta không tìm được." Độc Cô Thiên Diệp nhìn vẻ mặt lên án của mọi người, vô tội nói.

"Đúng rồi, sao người của thần điện lại tới đây, không phải bọn họ đều phải tới đại tế tự sao? Các ngươi biết hải huyễn thú tụ tập ở đây làm gì không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Người của Thần điện luôn luôn tìm kiếm gì đó nhưng vẫn chưa tìm được." Hắc Tử nói. "Về phần vì sao hải huyễn thú như vậy, chúng ta cũng không biết. Chúng ta vừa mới đến đây không lâu."

Đảo nhỏ này không phồn hoa như Thánh Hải thành, ngay cả thành thị cũng không có, chỉ có người dân ở trên đảo, hình thành một trấn nhỏ.

Độc Cô Thiên Diệp và mấy người Hắc Tử đi tới trấn nhỏ, bị người ở trấn nhỏ chỉ trỏ. Chỗ này không có khách điếm, vì sẽ không có người sẽ dừng chân ở đây nên bọn họ đành phải mua một vài thứ sau đó dựng lều trại ở đỉnh núi bên ngoài.

Hải huyễn thú bạo động đang từ từ khôi phục lại, nhưng sóng thần làm thành bức tường nước vẫn không hết, vẫn vây quanh toàn bộ đảo nhỏ. Độc Cô Thiên Diệp đứng trên đỉnh núi, nhìn vẻ mặt kinh hoảng của người ở trên trấn nhỏ, còn có dáng vẻ bị vứt bỏ, cảm thán Thần điện có ảnh hưởng rất lớn đến những người này.

"Khả khả, người ta đã đói bụng." Tiểu Cầu bám vào vai của Độc Cô Thiên Diệp, nói.

"Mới bao lâu đây? Ngươi lại đói bụng rồi." Độc Cô Thiên Diệp không nói gì, mình đang nuôi heo sao?

"Bụng muốn đói, người ta cũng hết cách!" Tiểu Cầu vô tội nói.

Độc Cô Thiên Diệp lấy lương khô đã chuẩn bị ra, Tiểu Cầu có ghét bỏ một chút nhưng thấy trừ bỏ lương khô này ra cũng không có gì ăn, đành phải vươn móng vuốt nhận lấy.

"Cầu Cầu, một mình ngươi ở đây bao lâu vậy?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

 

Loading...