Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 2 - Chương 35.1
Cập nhật lúc: 2024-09-28 21:18:22
Lượt xem: 56
"Tiểu Hỏa, bình phục nhanh lên, chúng ta đều nhớ ngươi ."
Ngây người trong chốc lát, Độc Cô Thiên Diệp và Lam Mân cùng nhau rời khỏi Luyện Yêu Hồ. Trở lại sơn động, phát hiện băng xung quanh đều đã tan hết. Mà cái trứng kia vẫn còn ở chỗ cũ.
"Lam Mân, ngươi có biết đây là trứng gì không ?" Độc Cô Thiên Diệp đi qua nhìn, hỏi.
Lúc trước không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện cái trứng này có màu xanh , ước chừng có cao hơn một thước.
Lam Mân nghĩ nghĩ, nói: "Không biết, bên trong trí nhớ truyền thừa không có. Ta cũng chưa từng thấy qua."
Nhớ tới lúc trước gặp Tiểu Hỏa, mình bởi vì tò mò mà sờ soạng trứng của nó một chút, không ngờ lại vô tình ký kết khế ước.
"Cái trứng thô ráp như vậy, không biết sờ lên sẽ thế nào." Độc Cô Thiên Diệp thì thào nói, cũng sờ sờ thử. Thật sự rất thô ráp, hoàn toàn không có xúc cảm.
"Sờ không thoải mái như lúc trước sờ trứng của Tiểu Hỏa."
Độc Cô Thiên Diệp xem xét xong, chuẩn bị thu tay về, đột nhiên đầu ngón tay tê rần, một giọt m.á.u tươi nhỏ trên cái trứng, thấm vào trong rất nhanh. Nàng muốn lấy ngón tay về, lại phát hiện ngón tay giống như bị dính vào trên đó. Một tia lực lượng thông qua đầu ngón tay tiến vào thân thể của nàng, ép buộc linh hồn của nàng. Sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp trở nên tái nhợt trong phút chốc.
"Chủ nhân." Lam Mân bị bộ dáng của Độc Cô Thiên Diệp dọa đến, vội vàng hô.
"Di ?" Một tiếng nói kinh ngạc như có như không.
Độc Cô Thiên Diệp không vội hỏi là ai, chợt nghe thấy một thanh âm vang lên trong đầu: "Lấy m.á.u làm khế, dung nhập linh hồn, từ nay về sau sinh mệnh tương giao, linh hồn tướng khế, người có bằng lòng hay không ?"
"Ngô." Đau đớn trong linh hồn khiến Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được phát ra âm thanh.
"Ngươi có bằng lòng hay không ?" Đợi không được đáp án, kia nói thanh âm lại vang lên.
"Ta, nguyện, ý." Độc Cô Thiên Diệp gian nan nói ra ba chữ.
Sau khi nàng dứt lời, một đạo ánh sáng khế ước nàng chưa từng thấy qua xuất hiện, bao vây nàng và quả trứng bên trong. Cuối cùng ẩn vào mi tâm không thấy. Sau đó là hào quang thăng cấp hoa lệ, 3 ngôi sao xuất hiện, biểu hiện bây giờ nàng đạt tới huyễn tông cấp 7. Mà kia quả trứng kia lại không phản ứng gì.
Chờ khi bình tĩnh trở lại, Lam Mân đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, thân thiết hỏi: "Chủ nhân, ngươi không sao chứ ?"
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Không có việc gì."
Sau đó xoay người nhìn tên vừa mới làm cho mình khó chịu không thôi này. Nàng biết mình lại "Bị khế ước" rồi.
"Lam Mân, ngươi có biết vừa nãy là cái trận văn khế ước gì không?"
"Đó chắc là khế ước linh hồn."
"Khế ước linh hồn?"
"Đây là loại khế ước có từ xa xưa, là khế ước linh hồn của hai người lại thành một, chỉ cần linh hồn một bên bất diệt, thì linh hồn của bên kia cũng đồng dạng bất diệt. Nhân loại tu luyện đến thần cấp là có thể tách linh hồn ra, tức là có được hai sinh mệnh. Bây giờ con người cũng không biết khế ước bằng phương thức này, ngay cả bộ tộc phượng hoàng của chúng ta cũng không biết. Trong của chúng ta truyền thừa cũng chỉ đơn giản nói như vậy thội."
Thú tộc Phượng hoàng có từ xa xưa cũng không biết à? Vậy quả trứng này rốt cục có lai lịch như thế nào?
"Uy, ngươi là trứng của loài gì vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp lấy tay chọc chọc vào quả trứng, ai biết người ta căn bản không để ý nàng nàng, biến thành một đạo bạch quang trực tiếp chạy vào trong thân thể của nàng.
Được rồi, nàng buồn bực .
"Tỷ tỷ."
Ngay lúc nàng bị quả trứng này làm buồn bực thì đột nhiên nghe thấy thanh âm của Tiểu Hỏa. Nàng nhanh chóng mang Lam Mân đi vào trong Luyện Yêu Hồ, nhìn thấy Tiểu Hỏa đã tỉnh lại.
"Tiểu hỏa, ngươi tỉnh ?" Độc Cô Thiên Diệp kích động chạy tới, ôm đầu của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-2-chuong-35-1.html.]
Màu quang chợt lóe, Tiểu Hoả biến thành hình người. Lúc này nàng thoạt nhìn giống như cô bé 10 vậy.
"Lúc nãy tỷ tỷ thăng cấp, muội hấp thu được rất nhiều năng lượng. Lần khế ước này, tỷ tỷ vốn có thể lấy được càng nhiều năng lượng , nhưng có một bộ phân rất lớn bị muội hấp thu , cho nên muội mới tỉnh lại , còn trưởng thành nữa." Tiểu Hỏa áy náy nói.
"Ha ha, không sao hết, chỉ cần muội tỉnh lại là được rồi." Độc Cô Thiên Diệp sa vào vuốt đầu Tiểu Hỏa nói.
"Tỷ tỷ, bây giờ muội là thần thú cấp 8 nha ! Tỷ lại khế ước huyễn thú lợi hại nào vậy ?" Tiểu Hỏa hỏi.
"Ta cũng không biết nó là." Cái gì. Độc Cô Thiên Diệp nói còn chưa dứt lời, một đạo bạch quang lóe ra từ trong thân thể của nàng, dạo qua một vòng trong Luyện Yêu Hồ, sau đó dừng lại ở trên một đỉnh núi.
"Đây là huyễn thú mà tỷ tỷ mới khế ước sao ?" Tiểu Hỏa hỏi.
"Đúng vậy. Muội có biết nó là huyễn thú gì không ?"
"Có chút quen thuộc, nhưng muội nghĩ không ra."
"Nghĩ không ra thì thôi . Bây giờ tỷ phải lập tức chạy đi, chúng ta có chuyện gì nói ở trên đường."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong thì mang theo Tiểu Hỏa và Lam Mân ra ngoài, sau đó Lam Mân hóa thành bản thể, mang theo các nàng bay về phía Philadelphia.
"Tỷ tỷ, đây là đế đô của đế quốc Thương Khung ? Thoạt nhìn quá kém so với Bồ thành đó ?"
Ba người Độc Cô Thiên Diệp đứng ở ngoài tường thành của Philadelphia, nhìn cái tường thành có chút rách nát kia, Tiểu Hỏa bĩu môi nói.
" Đế quốc Thương Khung phần lớn là nơi cằn cỗi, tài nguyên rất thưa thớt. Tự nhiên không thể so sánh với Bồ thành." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Hơn nữa bởi vì bần cùng, cho nên người của đế quốc Thương Khung phần lớn thực hiện chủ nghĩa cường đạo, tính cách có vẻ bá đạo."
Tiểu Hỏa nhìn người ra vào, quả nhiên đều là bộ dạng hung thần ác sát, lệ khí đầy người.
"Cút ngay !"
Đột nhiên một đạo thanh âm thô cuồng truyền đến từ chỗ cửa thành, đám người Độc Cô Thiên Diệp nhìn qua, thì thấy một hán tử lưng hùm vai gấu một cước đá văng một người tương đối văn nhược. Người nọ bị đá ngã xuống đất, ôm bụng lăn lộn.
Hán tử kia vẫn chưa hết giận, đi đến bên cạnh người nọ, bắt đầu quyền đ.ấ.m cước đá hắn, một tiếng kêu rên vang lên, người qua đường lại chẳng quan tâm cảnh này, giống như là đã nhìn quen lắm rồi. Ngay cả thị vệ trông coi cửa thành cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục thu phí vào thành của những người đi vào thành. Chỉ chốc lát sau, người nọ đã bị đại hán đánh c.h.ế.t . Không lâu sau có hai người từ trong thành đi ra, mang t.h.i t.h.ể đi.
"Nghiệp chướng !" Một đạo thanh âm thương lão vang lên.
"Cha, đừng nói lung tung, coi chừng chuốc vạ vào thân." Người trẻ tuổi bên cạnh đỡ tay của lão nhân, thấp giọng nói.
"Tỷ tỷ, người của nơi này thật là dã man." Tiểu Hỏa xem xong mọi chuyện, nghiêm mặt nói.
"Ừ. Nhược nhục cường thực mà. Để tỷ liên hệ với Tạ gia gia trước, xem bọn họ đang ở đâu."
Độc Cô Thiên Diệp nói xong, lấy thông tin thạch từ trong nhẫn không gian ra, nói hai câu với tảng đá.
"Thiên Diệp ? Ngươi còn biết đến sao ? Ngày mai là bắt đầu tỷ thí !" thanh âm thầm oán của Tạ Bình vang lên.
"Ha ha, lúc trước con bị chút chuyện quấn thân mà. Tạ gia gia, bây giờ con ở cửa thành Philadelphia, mọi người đang ở đâu? Con đi qua tìm mọi người!" Độc Cô Thiên Diệp cười nói.
"Hừ hừ." Tạ Bình bị một tiếng kêu gia gia của Độc Cô Thiên Diệp làm vơi đi ba phần cơn tức, "Chúng ta ở khu dừng chân ở thành tây bên cạnh đài tỷ thí, con vào thành hỏi là biết."
"Dạ. Bây giờ con đi qua."
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi thông tin thạch, dắt tay của Tiểu Hỏa vào thành. Lam Mân cũng ở bên cạnh.
"Một người 300 kim tệ." Thị vệ nói.
"Ừ." Độc Cô Thiên Diệp lấy ra 900 kim tệ, giao cho thị vệ, sau đó thuận tiện hỏi đường đến nơi tỷ thí.