Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Quyển 2 - Chương 11: Kết bạn làm nhiệm vụ
Cập nhật lúc: 2024-09-28 09:42:14
Lượt xem: 54
Cả ngày, Độc Cô Thiên Diệp và Mạc Phong đều không ra khỏi cửa. Nàng dạy cho hắn một số thủ pháp trụ cột, dặn dò: “Những thứ này đều phải rèn luyện thực tế mới được. Đệ liên hệ với các cậu, để bọn họ cung cấp một số dược liệu, đệ giao những đan dược được luyện xong cho bọn họ.”
Mạc Phong gật đầu: “Lúc trước Phong gia mời được một Luyện đan sư cấp 7, gần đây luôn chèn ép ngành sản xuát đan dược của chúng ta. Những đan dược lúc trước đệ luyện đã được bán ra. Nếu có thể luyện chế được đan dược cực phẩm, chúng ta sẽ không bị xử ép nữa.”
“Ừm. Vậy đệ liên hệ với họ sớm đi. Đúng rồi, ta vẫn còn một ít đan dược, đệ cầm lấy đưa cho họ. Còn về phần đan dược cực phẩm thì đợi khi nào đệ luyện chế được đan dược cực phẩm rồi hẳn lấy ra.” Độc Cô Thiên Diệp lấy đan dược từ nhẫn không gian ra, các bình ngọc chất đầy gần nửa phòng.
Có những thứ này, cộng thêm đan dược do Mạc Phong luyện chế, Mạc gia hẳn sẽ không còn lo ngại gì nữa.
Từ nay về sau, Độc Cô Thiên Diệp đặt toàn bộ tinh lực lên việc điều chế đan dược có phẩm chất cao. Lý thuyết thì nàng có đủ, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tế. Bởi vì liên hệ được với Thần Nông đỉnh, nhận được phương thức luyện đan, cấp bậc của nàng tăng tới cấp 6 rất nhanh.
Quên mất thời gian, Độc Cô Thiên Diệp phát hiện mình đã đến Học viện hơn hai tháng. Do có huyễn lực do Đản Đản hấp thụ, lại khế ước với Lam Mân tăng lên 5 cấp, cho nên nàng cũng không vào tháp tu luyện. nàng luôn học tập trong thư viện, bất quá trong đây cũng có mấy người thường xuyên lui tới.
Ngày đó, nàng tu luyện trong Luyện Yêu hồ, Tiểu Ngân báo rằng có người tìm nàng. Nàng đi ra, nhìn mấy người chung viện với mình đều tập trung ở đây.
Mọi người vào phòng, Tôn Khuê nói: “Chúng ta học hành không có điểm, cho nên chuẩn bị lập đội đi nhận nhiệm vụ ở Học viện, muốn hỏi thử ngươi có hứng thú đi với bọn ta hay không?”
“Các ngươi đều không còn điểm sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
Bốn người đồng loạt gật đầu. Tang Vũ nói: “Ngươi thường xuyên đến thư viện, bọn ta thường xuyên đi tháp tu luyện. Ngươi không phát hiện ra huyễn lực của bọn ta đều thăng một cấp sao?”
“Chậc chậc, Học viện đúng là khác biệt. Chúng ta mới đến đây hơn hai tháng mà đã thăng một cấp rồi.” Lôi Tiểu Hổ cười đến híp mắt.
Độc Cô Thiên Diệp vừa nhìn, quả nhiên mọi người đều thăng một cấp. Nàng nghĩ nghĩ nói: “Được, có điều Học viện có cho chúng ta đi không ?”
Bốn người Tôn Khuê nhìn nàng, cuối cùng đều thở dài lắc đầu. Tang Vũ nói: “Haizz… Thật sự là thua ngươi luôn. Ngươi không biết nửa học kỳ trước là lớp Lý thuyết, sau đó là lớp Luyện tập sao ? Chúng ta cũng giống như vậy, bây giờ đều là thời gian tự do, chủ yếu là tiếp nhận nhiệm vụ.”
Độc Cô Thiên Diệp bị mấy người kia xem thường thì ngại ngùng: “Hắc hắc… Không phải thì thôi. Vậy các ngươi tính khi nào đi?”
“Hai ngày nữa. Tôn Khuê đã lấy sổ nhiệm vụ, chúng ta bàn bạc thử coi nên nhận nhiệm vụ nào, xong rồi thì đến chỗ giáo vụ xin phép.” Cao Lương nói.
Vì vậy, năm cái đầu tụ vào một chỗ, cuối cùng chọn ra một nhiệm vụ.
Cao Lương nhìn sổ nhiệm vụ, nói: “Bách Lý, ngươi xác định chúng ta nhận nhiều nhiệm vụ như vậy sao?”
“Nhiệm vụ chúng ta nhận đều ở sơn mạch Yến Sơn, như vậy cũng không mất nhiều thời gia qua lại. Tổng cộng mười nhiệm vụ, tính ra thì mỗi người hai nhiệm vụ, cho nên cũng không nhiều.” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Nhưng mà… người khác bình thường cũng chỉ nhận hai ba nhiệm vụ thôi mà.” Tôn Khuê nói.
“Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta. Không phải cái gì cũng phải dựa theo người khác, như vậy thì tới chừng nào ngươi mới phát triển được? Ngươi cảm thấy năm người chúng ta không thể hoàn thành mười nhiệm vụ sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi ngược lại.
Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp như đòn cảnh cáo đập vào lòng mỗi người. Đúng rồi, đây chẳng phải là lấy tiêu chuẩn của người khác đặt lên người mình sao ? Như vậy thì làm sao tiến bộ được ?
Ý thức được ý tưởng của mình sai lầm, mấy người kia trịnh trọng đứng lên.
“Bách Lý nói đúng, suy nghĩ của chúng ta sai rồi. Ta tin tưởng, năm người chúng ta nhất định sẽ hoàn thành mười nhiệm vụ này.” Tang Vũ nói.
“Ừ, ta cũng tin tưởng.” Lôi Tiểu Hổ nói: “Nếu chúng ta đã lập đội rồi, vậy sao không đặt cho mình một cái tên?”
“Hắc hắc… Tiểu Hổ, đệ nghị này không tệ. Chúng ta phải lấy cái tên có phong cách, đến lúc đó truyền ra ngoài cũng vang danh khắp nơi !” Tôn Khuê cười hì hì nói: “Vô địch thì sao? Tiểu đội Vô Địch, thật trâu nha!”
“Tiểu đội Vô Địch ? Ý nghĩa thì được, nhưng không đủ mạnh.” Cao Lương nói.
“Lôi Đình thì sao?” Độc Cô Thiên Diệp đề nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-phe-vat-that-yeu-nghiet/quyen-2-chuong-11-ket-ban-lam-nhiem-vu.html.]
“Lôi Đình Lôi Đình, thật không tệ, cũng rất vang dội.” Tang vũ lặp lại hai lần.
“Được, vậy chúng ta sẽ là Tiểu đội Lôi Đình. Ha ha…” Tôn Khuê cười to, “Về sau, ta chính là người thu thập tin tức cho tiểu đội. Người nào làm đội trưởng?”
Mọi người liếc nhìn nhau, cuối cùng Tang vũ nói: “Bách Lý, ngươi làm đội trưởng đi.”
“Ta ?” Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ là mình. Có vẻ như thời gian nàng ở cùng bọn họ không nhiều.
“Đúng. Trong chúng ta, thực lực của ngươi cao nhất, tinh thần không ngừng vươn tới của ngươi sẽ đưa chúng ta đi tới trước. Bình thường Cao Lương luôn cân nhắc kỹ càng, cho hắn làm quân sư. Ta và Lôi Tiểu Hổ làm tiên phong. Thế nào?”
“Hắc hắc… Ta tán thành.” Lôi Tiểu Hổ nói.
“Ta cũng hiểu được việc này. Bách Lý, có lẽ ngươi không biết, trên người ngươi có một cỗ lực hấp dẫn, có thể ngưng kết chúng ta lại một chỗ. Còn có tinh thần lực của ngươi, chậc chậc, ngày đầu khai giảng đã quét sạch toàn ban.” Cao Lương nói.
“Ách, vậy được rồi. Chúng ta lập thành một đội, chúng ta cũng như nhau, ta hy vọng về sau chúng ta đồng lòng nhất trí. Nếu làm không được, như vậy thì nên sớm giải tán. Hiểu không?” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Hiểu!” Mấy người kia trăm miệng một lời nói.
Ngoại trừ năm người Độc Cô Thiên Diệp, không ai biết rằng tiểu đội truyền kỳ được sinh ra là vì như vậy.
Ngày hôm sau, năm người Độc Cô Thiên Diệp đi đến phòng giáo vụ đăng ký nhiệm vụ. Khi họ báo nhiệm vụ, lão sư phụ trách đăng ký kinh ngạc nhìn bọn họ: “Các ngươi thật sự muốn đăng ký mười nhiệm vụ?”
“Đúng vậy.” Cao Lương trả lời.
Lão sư nhanh chóng đăng ký, đưa thẻ nhiệm vụ cho Cao Lương, nói: “Các ngươi nhận mười nhiệm vụ, đều là cấp 3, mỗi nhiệm vụ được 1000 điểm, tổng cộng là 10000 điểm. Các ngươi làm nhiệm vụ đội, khi hoàn thành, mỗi người được 2000 điểm.”
Rời khỏi phòng giáo vụ, Độc Cô Thiên Diệp đi tới chỗ Mạc Phong, nói với hắn là mình phải đi ra ngoài một chuyến. Mạc Phong nói là hắn cũng đăng ký nhiệm vụ, luyện đan cho Học viện. Sau đó nàng lại đi tìm bọn Mạc Tử Khanh.
Mạc Tử Khanh và Đan Kinh Thiên cũng tập trung một chỗ, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đều đến nói chuyện với nàng.
“Huynh đệ, chúng ta đúng là có thần giao cách cảm. Bọn ta định đi tìm ngươi, vậy mà ngươi đã tới rồi.” Đan Kinh Thiên ôm lấy bả vai Độc Cô Thiên Diệp.
Bả vai nho nhỏ, mỗi lần ôm đều muốn ôm thật lâu, bất quá lần nào cũng bị Mạc Tử Khanh gạt ra. Có lần Đan Kinh Thiên nói rằng Mạc Tử Khanh thích đệ đệ, người ta ôm lâu một chút cũng không được, lần này cũng không ngoại lệ.
“Mấy người trong viện của ta đăng ký vài nhiệm vụ, ngày mai sẽ xuất phát, cho nên ta báo với các ngươi một tiếng.” Độc Cô Thiên Diệp không để ý tới biểu tình của Đan Kinh Thiên khi bị Mạc Tử Khanh gạt tay ra, xoay người nói với những người kia.
“Chúng ta cũng đăng ký mấy nhiệm vụ, chuẩn bị ngày mai đi. Các ngươi tính đi đâu?” Long Tường hỏi.
“Chúng ta đi chủ yếu ở sơn mạch Yến Sơn. Còn các ngươi?” Độc Cô Thiên Diệp nói.
“Chúng ta đi Vô Tướng thành ở phía đông. Xem ra ngược hướng với các ngươi rồi.”
Lúc này, hai nam tử từ ngoài đi vào, một người là Hạ Nham, một người khác là thanh niên tóc ngắn màu vàng kim. Không cần đoán cũng biết, ngoại trừ Tứ hoàng tử thì không có người thứ hai. Tuy rằng Độc Cô Thiên Diệp từng tới hai lần, nhưng lần nào cũng không gặp hắn.
“Ha ha… Vị này chính là thiên tài tân sinh Bách Lý Tà phải không?” Tứ hoàng tử cười đùa nói: “Luôn nghe bọn Tử Khanh nhắc tới ngươi nhưng vẫn không có cơ hội gặp mặt. Xin chào, ta là A Thụy Tư.”
“Tứ hoàng tử khách khí rồi.” Độc Cô Thiên Diệp nói. Tứ hoàng tử là một người như ánh mặt trời, khiến cho người khác sinh ra cảm giác thân thiết.
Mọi người tùy ý hàn huyên một lát. Bởi vì còn phải thu xếp vài thứ, Độc Cô Thiên Diệp đứng dậy cáo từ.
Mạc Tử Khanh tiễn nàng ra cửa, nói: “Làm xong nhiệm vụ thì trở về nhà một chuyến đi, cha ta và các thúc thúc luôn nhắc tới muội, ta sắp nổ tung rồi đây này.”
Nhìn thấy bộ dáng bất đắc dĩ của Mạc Tử Khanh, Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.