Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 98
Cập nhật lúc: 2024-11-17 12:12:53
Lượt xem: 3
Hút xong điếu thuốc, tôi đánh răng rửa mặt rồi mặc quần áo và ra khỏi phòng.
Tôi ăn bữa sáng do khách sạn cung cấp ở nhà ăn tầng hai, tôi đi ra ngoài phố, đi đến một tiệm hoa ở cách đó không xa, mua một bó hoa hồng tươi đẹp, rồi còn mua thêm một phần ăn sáng mang về.
Hôm nay là thứ bảy, chắc là bên BTT không làm việc, hôm nay Bạch Vi không cần phải tiếp tục bận rộn với công việc của dự án đó nữa, chắc là cô ấy không dậy sớm như vậy.
Về đến khách sạn, tôi ôm bó hoa và gõ cửa phòng của bạch Vi.
Không lâu sau, Bạch Vi ở trong phòng dùng tiếng anh hỏi một câu: “Ai vậy?”
“Tôi, Phương Dương.”
“Có việc gì không?” Giọng của cô ta trở nên lạnh lùng.
“Đưa đồ ăn sáng cho cô, rồi sẽ nấu thêm cho cô bát canh táo đỏ gừng nữa.”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
“Tôi đã mua xong rồi, mở cửa đi, dù sao thì tôi cũng có làm gì cô đâu.”
“Tôi nói là không cần rồi mà, anh để lại tự mình ăn đi.”
“Giám đốc Bạch, tôi sẽ đứng mãi ở đây, đến khi cô mở cửa mới thôi, dù sao thì tôi cũng không sợ người khác cười nhạo.”
“Tùy anh.” Cô ta lạnh lùng nói, sau đó bên trong phòng không còn tiếng động nữa.
Tôi lại gõ cửa, gọi giám đốc Bạch, bên trong vẫn không có tiếng động.
Tôi không bỏ cuộc, cứ đứng lì ngoài cửa, cứ cách hai ba phút lại gõ cửa một lần.
Dường như Bạch Vi trái tim sắt đá không bận tâm đến tôi, không hề trả lời.
Không lâu sau, cửa phòng của phòng bên cạnh mở ra, có hai đồng nghiệp nữ trong nhóm dự án bước ra, xem dáng vẻ hình như là muốn đi ăn sáng.
“Phương Dương, chào buổi sáng.” Tối hôm qua đã giao lưu đến nỗi quen mặt luôn rồi, bọn họ chủ động cười và chào hỏi tôi.
“Chào buổi sáng.” Tôi cũng cười lại, sau đó chỉ vào cửa phòng của Bạch Vi, cố ý tăng âm lượng lên và nói: “Tối hôm qua cãi nhau, đang giận dỗi không chịu mở cửa cho tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-98.html.]
Hai cô gái đó che miệng cười và nói: “Thế thì anh thể hiện cho tốt vào.”
Nói xong, hai cô gái đó nhẹ nhàng bước nhanh qua người tôi, lúc đi vào trong thang máy còn quay đầu lại nhìn tôi một cái, sau đó thì thà thì thầm bàn tán gì đó trong thang máy.
Tất cả đồng nghiệp của nhóm dự án đều ở mấy phòng bên cạnh, lại tiếp tục có những đồng nghiệp khác ra khỏi phòng, đa số bọn họ nhìn thấy tôi đều sẽ chủ động chào hỏi, sau đó nhìn bó hoa hồng trong tay tôi và cánh cửa phòng đóng chặt im lìm kia với ý tứ hàm xúc sâu xa.
Mỗi lúc như vậy, tôi đều sẽ lớn tiếng lặp lại câu nói ban nãy: “Tối hôm qua cãi nhau, đang giận dỗi không chịu mở cửa cho tôi.”
Mãi đến sau khi nói lặp lại ba lần, cuối cùng khóa cửa của cánh cửa phòng bạch Vi mới kêu lên một tiếng ‘cách’, sau đó hở ra một khe hở, lộ ra nửa khuôn mặt của Bạch Vi.
“Đưa đồ ăn sáng cho tôi.” Cô ta nói với giọng tức giận đùng đùng.
Tôi đưa cả hoa hồng và bữa sáng trong tay tới và nói: “Có cả hoa nữa, chúc cô ngày nào cũng có tâm trạng thật tốt.” Cô ta không có chút biểu cảm khác biệt nào, rõ ràng là đã nhìn thấy bó hoa hồng trong tay tôi qua mắt mèo ở cửa rồi.
“Không cần hoa, anh giữ lại mà tự thưởng thức đi, chỉ cần anh cách xa tôi một chút thì tôi sẽ có tâm trạng tốt ngay.”
Bạch Vi không lấy dây xích chống trộm ra, thế nên khe cửa rất nhỏ, đồ ăn sáng được đựng trong hộp thức ăn dùng một lần nên không đưa qua khe hở đó được, cô ta loay hoay cả buổi cũng không đưa qua khe được.
Trong lúc tức tối, cô ta lại đưa lại đồ ăn sáng ra ngoài: “Không cần nữa, trả lại cho anh.”
Tôi không nhận, chỉ cười tít mắt và nói: “Không phải là cô mở cửa ra thì có thể cầm vào được rồi hay sao?”
“Không mở!”
“Thế thì cô cứ xách như vậy đi nhé.” Nói xong, tôi cố ý lùi lại phía sau một bước, tránh né đồ ăn sáng mà cô ta trả lại.
“Anh…”
“Đừng vứt lung tung đấy nhé, lát nữa lao công sẽ chửi cho đấy.”
“Phương Dương, anh là cái đồ khốn nạn!”Bạch Vi giận dữ chửi mắng, sau đó ‘cạch cạch’ lấy cái dây xích chống trộm ra.
Tôi nhân cơ hội này lấy chân chèn vào khe cửa, từ từ luồn vai vào bên trong cửa.
“Anh làm gì vậy? Ra ngoài.” Bạch Vi ở bên trong cũng dùng sức chặn cửa phòng lại.
Nhưng chút sức lực đó của cô ta đâu thể là đối thủ của tôi được, không được nổi vài giây thì cửa phòng đã bị đẩy ra rồi, tôi lách người chuồn vào trong.