Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 77

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:10:49
Lượt xem: 5

Ví dụ như hoàn cảnh gia đình, vấn đề liên quan đến công việc, vân vân… Thậm chí còn hỏi tôi có thích thành phố Chiêng May này không… Chờ tới lúc tôi buông lỏng cảnh giác, bọn họ sẽ lập tức hỏi sang vấn đề vơ vét tài sản.

 

May là tôi vẫn tỉnh táo, cho dù trả lời theo bản năng cũng hoàn toàn phủ nhận.Bọn họ không từ bỏ, tiếp tục thay đổi người. Khi tôi đã buồn ngủ đến mức cụp mắt xuống, bọn họ cầm một cái chậu sắt gõ keng keng trước mặt tôi, thậm chí còn lấy kim đột nhiên chọc tôi một chút, để tôi tỉnh táo lại.

 

Tôi bắt đầu trở nên táo bạo, mỗi lần đều phẫn nộ giãy dụa trên ghế thẩm vấn, giận dữ mắng bọn họ. Có lẽ vì tôi là người nước ngoài, thế nên bọn họ vẫn không dùng dụng cụ tra tấn, mà cứ dùng phương pháp văn minh này hành hạ tôi.

 

Phòng thẩm vấn là một không gian chật hẹp không có cửa sổ, tôi cảm giác như mình đã trải qua mấy ngày thậm chí mấy tháng, thời gian dài dăng dẳng như không có lúc kết thúc. Tôi buồn ngủ đến mức không nhấc nổi mí mắt, rồi lại ngủ không được, đầu kêu ong ong như sắp nổ tung, cũng không còn sức để giãy dụa nữa.

 

Tôi rất khốn khổ. Cũng rất tức giận, căm phẫn, hận Cung Chính Văn thấu xương. 

 

Hận Tào Văn Hoài, Lâm Lạc Thủy, và cả Bạch Vi.Cái người phụ nữ vô tình vô nghĩa này, tại sao không đi tìm đại sứ quán, tại sao không tới cứu tôi? Tôi ở bờ vực sụp đổ, chuẩn bị lảo đảo gục ngã, nhưng nỗi tức giận và thù hận đã giúp tôi giữ vững sự tỉnh táo, trông chờ một tia hi vọng, vẫn luôn cắn răng bác bỏ những câu hỏi đưa tôi vào tròng của cảnh sát Xiêng La.

 

Bởi vì tôi biết nếu mình thừa nhận, bản ghi âm và ghi chép thẩm vấn sẽ trở thành bằng chứng xác thực nhất, đến lúc đó cho dù đại sứ quán tới cũng không cứu được tôi. Cảnh sát Xiêng La không còn cách nào, có lẽ là sợ tôi đột tử, rốt cuộc bọn họ cùng ngừng cuộc hành hạ dài đằng đẵng này, tháo còng ở ghế thẩm vấn ra, đưa tôi đến một gian phòng chật hẹp khác.

 

Tôi vừa vào trong đã ngã nhoài xuống đất, ngủ say. Trong lúc mơ màng, tôi bị ai đó đá tỉnh, thấy một tên cảnh sát Xiêng La đứng trước mặt tôi, nói: Bansha và đàn em của ông ta đều đã bị bắt, đồng thời xác nhận tôi là chủ mưu cũng như sai khiến bọn họ đe dọa và vơ vét tài sản tập đoàn BTT.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-77.html.]

Tôi lập tức giật mình tỉnh lại, sau đó thấy được cảnh sát cố ý đưa màn hình điện thoại di động ra, Bansha với vẻ mặt sa sút chán nản đang kể lại những chuyện mà tôi sai khiến bọn họ.Tôi tức giận bật dậy khỏi mặt đất, níu cổ áo tên cảnh sát liên tục nói không phải tôi.Cảnh sát quát lên đẩy tôi ra, sau đó ngoài cửa lại có mấy tên cảnh sát Xiêng La khác xông tới, vung gậy cảnh sát đánh tôi.

 

Sau khi cảnh sát đi, tôi tuyệt vọng ngồi dưới đất, dựa vào vách tường ngẩn người.Tôi thua.Cũng hiểu được tại sao vì sao mình thua.

 

Vì tiền.

 

Trước đây tôi còn tưởng rằng chính mình chỉ cần độc ác lên, không sợ hãi cái gì hết.

 

Chỉ cần độc ác, thì không ai làm gì được mình cả.Hôm nay, tôi phát hiện mình sai rồi.Phải có tiền thì mới làm được mọi chuyện.Có thể là Bansha bị ai đó tra tấn, cũng có thể là đã nhận tiền của Cung Chính Văn.

 

Tóm lại, nếu Bansha nhận tội, nhiều nhất chỉ bị đi tù mấy năm, mà tôi thì có thể sẽ phải chết. Nhưng tôi không hề hối hận, không hối hận vì đã từ chối tiền của Cung Chính Văn, càng không hối hận khi cho hắn ta một đấm.

 

Hơn nữa, chỉ cần tôi có thể sống sót ra khỏi tù, tôi sẽ nghĩ hết mọi cách để g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.Tôi nhất định phải sống sót.Sau ngày đó, cảnh sát lại thẩm vấn tôi thêm một lần, nhưng tôi vẫn kiên quyết không thừa nhận.

 

Tiếp sau cảnh sát không còn thẩm vấn tôi nữa, mà cứ nhốt tôi vào một cái gian phòng nhỏ tối tăm, không để cho tôi có bất cứ tiếp xúc nào với bên ngoài.

 

Kể từ đấy, không còn ai đến gặp tôi, bao gồm cả Bạch Vi. Tôi cũng không thể nhìn thấy Bansha, nếu không tôi sẽ đánh c.h.ế.t ông ta.

Loading...