Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-11-04 20:05:36
Lượt xem: 7
Mấy ngày trước, lúc em nói chuyện với lão Bao, nghe nói gần đây anh Cường vẫn đang ở Chiêng May.
Em còn tưởng anh đi tìm anh ấy kìa.”Nghe thấy mấy lời của La Nhất Chính, trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ, tìm Đỗ Minh Cường giúp đỡ. Đỗ Minh Cường chính là anh Cường mà La Chính Nhất nói, cũng là người tôi quen khi ở trong tù, khoảng tầm 40 tuổi, quanh năm buôn bán với đầu tư ở Đông Nam Á, rất giàu có.
Nhưng tôi biết, công việc ông ta làm kiếm lời nhiều nhất không phải là những công việc ngoài sáng mà là buôn lậu.
Ông ta ngồi tù chính là vì một vụ buôn lậu, số tiền liên quan đến vụ án không quá lớn, chỉ bị ngồi tù tầm 6 năm rưỡi, lại cộng thêm nhiều cách giảm hình phạt nên chỉ ngồi tù có năm năm.Lúc tôi mới vào trong đó, ông ta là trùm, ra oai với tôi nhưng khi ấy, tính tình của tôi nóng nảy thêm cái cá tính ương bướng nên đã làm một trận với ông ta.
Khi đó, Đỗ Minh Cường có 4 người bán mạng cho ông ta, mấy tháng đầu, tôi bị xử cho không ra hình người, ông ta còn để quản ngục nhốt tôi vào phòng tối mấy lần, nhưng mỗi lần tôi đi ra đều đánh lộn với ông ta.
Đỗ Minh Cường cũng ác lắm, khi quản ngục không chịu nổi nữa, muốn đổi phòng cho tôi, ông ta ngăn lại, nói để tôi ở lại mới vui. Ông ta có tiền, đến cả quản ngục cũng rất nể mặt ông ta.Không lâu sau đó, La Nhất Chính tới, mới ngày đầu đã bị cho “lái máy bay”.
Tôi không nhìn nổi lại xông tới tẩn Đỗ Minh Cường và người của ông ta.Từ ngày hôm đó trở đi, La Nhất Chính bắt đầu theo tôi.
Ngày nào hai chúng tôi cũng tẩn nhau với người của Đỗ Minh Cường nhưng ai cũng không dám phát ra tiếng động mạnh, cũng chẳng bao giờ phân thắng bại. Mãi cho đến khi có một ngày, tôi với La Nhất Chính đang thay phiên nhau hút thuốc, Đỗ Minh Cường đột nhiên vứt hai điếu thuốc cho, sau đó cười với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-71.html.]
Từ khi đó chúng tôi không còn tẩn nhau nữa, trong phòng giam rất yên tĩnh, hòa bình, Đỗ Minh Cường vẫn là trùm, nhưng rất nhiều chuyện ông ta sẽ nghe vài câu của tôi.Vừa hay, ở ngoài ông ta làm kinh doanh, tôi học về thương mại nên cả phòng giam chỉ có tôi mới nói chuyện làm ăn được với ông ta.
Ông ta từng nói, sau khi tôi ra ngoài thì sẽ để tôi đi theo mình, trong vòng một năm sẽ khiến tôi có đủ tiền mua nhà ở Thịnh Hải. Tôi từ chối rồi, quả thực cái nghề của ông ta có rủi ro quá lớn. Ông ta ra ngoài trước, sau khi tôi ra ngoài cũng không liên lạc với ông ta, cho đến khi vừa rồi La Nhất Chính nói ông ta cũng đang ở Xiêng La, tôi mới bắt đầu có ý định tìm ông ta nhờ giúp đỡ.Nếu như có ông ta giúp đỡ, muốn giải quyết Bansha chắc chắn không thành vấn đề.
Người làm ăn kiểu này ở Đông Nam Á không phải là người mà đám lưu manh bình thường có thể chọc vào.Tuy nhiên, tôi không muốn nợ nần ông ta.Trừ khi đến lúc vạn bất đắc dĩ.Tôi yên lặng suy nghĩ một hồi, La Nhất Chính ở đầu dây bên kia gọi tôi hai tiếng tôi mới tỉnh táo lại.“Sao thế, anh Dương, sao không nói chuyện vậy?”
“Không sao, vừa mới nghĩ chút chuyện, nói chuyện chính đi. A Chính, cậu ở bên đó giúp tôi tìm hiểu một người tên là Cung Chính Văn, phó tổng giám đốc bộ phận tài chính dịch vụ của tập đoàn Dụ Phong. Cậu giúp tôi tìm một thám tử điều tra kỹ càng về hắn cho tôi. Tôi cần tất cả những gì liên quan đến hắn, còn có cả thông tin về gia đình của hắn và các mối quan hệ nữa, chuyện này làm càng nhanh càng tốt. Ngày mai tôi sẽ chuyển cho cậu 30 ngàn để cậu làm kinh phí.”
“Được luôn, nhưng anh Dương điều tra người này làm gì? Có phải gặp chuyện gì rồi không?”
“Ừ, bị hắn chơi cho một vố, tí nữa thì mất cái chân.” Tôi kể đại khái chuyện tôi và Cung Chính Văn xung đột cùng với việc bị Bansha đưa người vây đánh, bao gồm cả tác dụng của đoạn video vừa nãy tôi gửi cậu ta.
Nghe tôi kể hết, ở đầu dây bên kia, La Nhất Chính chửi thề một tiếng: “Anh Dương, anh cứ đợi ở bên đấy đi, mai em sẽ tìm mấy anh em qua đó xử c.h.ế.t cái đám chó má ấy.”
“Đừng, đều lớn cả rồi chứ còn bé bỏng gì đâu, đừng có liều vậy nữa. Làm to ra chúng ta lại phải vào tù. Cậu cứ tra kỹ về hắn như lời tôi dặn là được rồi.”