Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 683

Cập nhật lúc: 2025-04-02 13:09:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bốn mắt nhìn nhau. Sau vài giây trầm mặc, mặt Bạch Vi chợt đỏ ửng, cô ấy nói: “Phương… Phương Dương, anh định làm gì thế?”

 

“Anh, anh thấy em mãi không tỉnh lại, nên định hô hấp nhân tạo cho em. Không ngờ vừa chuẩn bị, còn chưa bắt đầu thì em đã tỉnh lại rồi”.

 

Tôi ho khan một tiếng, vội vã lấy nước dừa qua, đỡ Bạch Vi ngồi dậy rồi nói: “Đây là dừa anh vừa hái, lát nữa anh lấy cùi dừa cho em, giờ em uống nước dừa trước đi”.

 

Bạch Vi gật đầu, uống một hơi hết sạch quả dừa tôi đưa cho, sau đó cô ấy sờ lên người mình, lấy điện thoại ra, nhưng phát hiện không khởi động máy được nữa.

 

Tôi nói: “Đừng thử nữa, chúng ta gặp tai nạn máy bay, không biết đã trôi nổi trẻn biển bao lâu, điện thoại nhúng nước, chắc hỏng từ lâu rồi”.

 

Nói rồi, tôi sờ vào túi, quả nhiên bây giờ máy của tôi cũng biến thành cục gạch rồi.

 

Bạch Vi thở hắt ra, hỏi tôi: “Triệu Thư Hằng đâu?”

 

“Anh chưa thấy, nhưng giờ đang là ban ngày, chúng ta cứ nghỉ một lát đã rồi đi tìm sau. Không biết hòn đảo này rộng bao nhiêu, có người ở hay không nữa, sớm muộn cũng phải đi ngó nghiêng xem sao”.

 

Tôi khoanh tay, rồi lại đập vỡ một quả dừa, lấy cùi dừa ra để vào trong vỏ dừa, rồi đưa cho Bạch Vi, còn tôi cũng ăn vài miếng.

 

Ban nãy, tôi dồn hết sự chú ý lên Bạch Vi, nên giờ vừa ăn một miếng cùi dừa, tôi mới cảm thấy bụng mình đã sôi ùng ục.

 

Tôi phải ăn cùi dừa của hai quả thì mới miễn cưỡng lấp đầy bụng. Chờ chúng tôi ăn no thì quần áo trên người cũng đã được mặt trời sấy khô.

 

Tôi phủi mấy cái sau lưng Bạch Vi, lập tức có cả mảng muối rơi xuống, Bạch Vi đỏ mặt: “Người em vẫn hơi khó chịu, anh quay đi đi”.

 

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, nhưng đại khái đã biết có chuyện gì, nên lập tức ngoan ngoãn quay người đi.

 

Tiếp đó, sau lưng tôi vang lên tiếng giậm chân của Bạch Vi, chẳng mấy chốc cô ấy nói đã xong, tôi quay lại, cô ấy nói: “Phương Dương, bây giờ chúng ta đã ăn uống đủ rồi, mau đi tìm Triệu Thư Hằng thôi. Mà hình như hòn đảo này không nhỏ đâu, kiểu gì cũng có người”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-683.html.]

 

Tôi trầm ngâm nói: “Em không nhắc thì anh cũng chuẩn bị làm vậy đây, nhìn mặt trời thì chắc bây giờ cũng phải hai giờ chiều rồi. Lúc đi tìm, chúng ta lưu ý một chút xem có hang động nào ở được không, để phòng trường hợp xấu nhất”

 

Chúng tôi quyết định sẽ đi khắp nơi để tìm người, nhưng người tính không bằng trời tính, cho đến khi nhiệt độ bắt đầu giảm, chúng tôi cũng không nhìn thấy một bóng người nào, thậm chí đến động vật cũng rất ít.

 

May sao chúng tôi đã tìm được chỗ lõm vào trông khá giống một hang động ở gần vách núi cách bãi biển không xa và coi đây thành nơi ở tạm thời.

 

Sau khi kiểm tra tình hình xung quanh, chúng tôi quyết định tối nay sẽ tá túc tại đây. Vì không có điện thoại, cũng không thể bắt được liên lạc với người khác, nên bây giờ, chúng tôi chọn yên lặng ngồi chờ cứu viện ở đây.

 

Nhưng ông trời cũng không tuyệt đường sống của ai, lúc tôi đi kiếm cành cây, tình cờ đã nhìn thấy một ít đồ dùng sinh hoạt nổi lềnh phềnh dạt vào bờ biển, ví dụ như bánh mỳ, gương soi…

 

Tôi suy nghĩ, có lẽ đây là hành lý ký gửi trên máy bay rơi xuống sau khi máy bay xảy ra tai nạn.

 

Tôi chẳng bận tâm gì nữa hết, bảo Bạch Vi đứng trên bờ biển trông củi khô, còn mình thì nhanh chóng chạy xuống biển vớt những món đồ đang trôi nổi đó lên.

 

Nhưng điều khiến tôi thấy kinh ngạc nhất chính là sức lực và sức chịu đựng của mình đang phát huy tác dụng rất lớn.

 

Tôi cứ chạy qua chạy lại một hồi, chẳng mấy chốc đã có cả đống đồ chất trên bờ biển.

 

Đống đồ này gồm có: Gương, một cái bật lửa, mấy bộ quần áo của cả nam và nữ, mấy chiếc chăn và còn có vài bình nước khoáng lớn.

 

Tôi thầm thở phào một hơi: “Thế này thì tạm thời chúng ta không cần phải lo rồi, thời tiết và khí hậu ở biển thay đổi rất nhanh. Vừa nãy, anh đang lo không biết tối nay phải làm sao”.

 

Bạch Vi cười nói: “Lần này gặp tai nạn máy bay mà chúng ta không c.h.ế.t đã là tốt lắm rồi, em chẳng dám mong gì thêm nữa”.

 

Tôi gói ghém hết đồ ở dưới đất lại, xách đầy hai tay, còn Bạch Vi thì cầm cái bật lửa.

 

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã mang hết chỗ đồ ấy về vách núi. Chúng tôi bỏ đồ xuống, sau đó thử đánh lửa, may sao vẫn dùng được.

Loading...