Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 638
Cập nhật lúc: 2025-03-27 18:40:04
Lượt xem: 1
Trịnh Cường cười he he liếc nhìn Triệu Thư Hằng, nói: “Vừa rồi, không phải tôi nói đã cua được một cô gái làm ở sân bay à? Bây giờ, cô gái đó đã một lòng một dạ với tôi. Giờ không những tôi có thể tra được ghi chép hành trình của cậu, mà còn tra được ghi chép hành trình của nhà họ Cung và người nào đó ở đồn cảnh sát”.
“Cái gì?” Tôi kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế, Triệu Thư Hằng nghe được lời này lập tức cũng dừng hình, trong phòng bao bỗng trở nên yên lặng.
“Cô gái đó lại tra được cả những cái này? Cô ta làm gì thế?”
Sau cơn kinh ngạc, tôi vui mừng vô cùng: “Ghi chép hành trình mà cô ta tra được là thật sao? Nếu có ích cho chúng tôi, Trịnh Cường, lần này anh đã giúp tôi rất nhiều đấy!”
Trịnh Cường nói: “Đó là điều đương nhiên, cái này mà giả được à? Bây giờ, ghi chép hành trình của ai mà không phải dùng tên thật đăng kí? Cô gái đó hình như là quản lý gì đó, cụ thể thì tôi cũng không hỏi, nhưng nghe nói trong nhà cũng có cơ”.
“Thảo nào”.
Tôi lẳng lặng gật đầu, trong lòng đã có tính toán, rồi cười nói: “Sao Trịnh Cường anh lại giống với người cậu em La Nhất Chính của tôi thế nhỉ? Cậu ta làm việc ở quán bar, chẳng biết sao quen được một người bạn gái, không ngờ người bạn gái đó là em gái của đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, nhưng chuyện sau này lại vượt ngoài dự liệu của chúng tôi. Anh cũng thế, ngồi ở quán bar và vớ được món hời”.
Đầu mày Trịnh Cường hiện lên ý cười, nói: “Hì hì, điều này chứng tỏ số tôi sướng thôi”.
“Được, tôi không phí lời với anh nữa. Mau, cô gái kia đã tra được thông tin hành trình gì rồi? Anh mau gửi cho tôi xem đi”.
Tôi lấy điện thoại ra nói, Trịnh Cường cũng không nhiều lời nữa mà mở điện thoại ra tìm, chẳng bao lâu điện thoại của tôi đã xuất hiện mấy bức ảnh, là hình chụp màn hình ghi chép hành trình.
Sau khi nhìn rõ, tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ trong lòng, không khỏi lên tiếng: “Triệu Thư Hằng, xem ra lần này chúng ta phải về Yến Kinh sớm rồi”.
“Rốt cuộc là ghi chép hành trình gì?” Thấy tôi kϊƈɦ động như vậy, Triệu Thư Hằng cũng ghé đầu lại xem, sau khi ngây ngẩn một lúc, trên mặt anh ta cũng hiện lên vẻ vô cùng vui mừng, kinh ngạc nói: “Cái này, nếu chúng ta không trùng hợp gặp được chuyện lần này thì chẳng có ích lợi gì. Nhưng đúng lúc cục phó Trương lại đối đầu với chúng ta, rõ ràng là trời giúp mình rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-638.html.]
Tôi ổn định lại tâm trạng, nghe Trịnh Cường nói: “Đây là hành trình của Trương Phú Cường trong nửa năm lại đây, trên đó chỉ ra nửa năm qua ông ta đã đi Xiêng La khoảng hai mươi lần, còn những nơi khác thì rất ít. Đương nhiên, đây là kết luận sau khi loại trừ việc ông ta sử dụng những phương tiện giao thông khác”.
“Không sai, lần này Trương Phú Cường thật sự thua rồi. Thế này quan hệ giữa ông ta và Đỗ Minh Hào có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được”.
Tôi gật đầu, Trịnh Cường giúp chúng tôi lần này không kém gì so với lần tìm thấy La Nhất Chính trước đó, thậm chí còn có sự giúp sức rất lớn cho việc ổn định kết cấu ở Thịnh Hải.Nghĩ tới đây, tôi lại gửi tin nhắn cho Tề Vũ Manh, nói cho cô ấy biết chuyện này.
Tề Vũ Manh vội gọi lại cho tôi hỏi.
Qua điện thoại, tôi cũng có thể nghe ra giọng điệu vô cùng kích động của cô ấy, cô ấy liên tục hỏi tôi chuyện này có phải là thật không, nguồn tin có đáng tin cậy không.
Tôi chỉ đành cười khổ giải thích rằng đây là tin tức do Trịnh Cường cung cấp, vả lại, trong ghi chép hành trình này có đóng dấu chuyên dụng và thông tin cá nhân, còn giả được sao?
Sau khi giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện cho Tề Vũ Manh nghe, tôi đang định cúp máy thì Tề Vũ Manh nói: “Phương Dương, vậy các anh hãy đợi ở đó, tôi sẽ qua ngay”.
Tôi nói: “Bây giờ cũng đã muộn thế rồi, cô qua đây làm gì? Nếu cô đói thì tôi có thể mang về cho cô ít đồ ăn, lát nữa sẽ mang thẳng đến khách sạn”.
Nghe tôi nói vậy, Trịnh Cường nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, nói nhỏ với vẻ mặt hơi dâm đãng: “Không nhìn ra đấy, hóa ra cậu em Phương Dương đây mới là cao thủ tình trường”.
Tôi ngây ra, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy đầu kia điện thoại dừng lại một lát, sau đó truyền đến tiếng Tề Vũ Manh hét lên: “Trịnh Cường, anh chán sống rồi phải không?” Qua điện thoại, giọng hét ấy vẫn truyền khắp nửa căn phòng.
Trịnh Cường không khỏi rùng mình, ngồi cười he he.Tôi ho khan một tiếng: “Trịnh Cường cũng không cố ý đâu. Vả lại lần này, anh ta đã giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao…”
Tề Vũ Manh “xì” một tiếng: “Được, tôi không nói lại được anh. Thôi các anh tranh thủ ăn nhanh lên, bây giờ, tôi đang bàn chuyện với cục trưởng Lâm, hi vọng có thể tìm ra một cách giải quyết hoàn hảo. Ngoài ra, chuyện này, Phương Dương anh và Triệu Thư Hằng nên dừng ở đây thôi”.