Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 633
Cập nhật lúc: 2025-03-27 11:37:18
Lượt xem: 0
Tuy do hạn chế về địa phương nên không có đồ ăn gì quá đắt đỏ quý giá, nhưng còn hợp khẩu vị hơn của những nhà hàng tôi ăn ở Yến Kinh và Thịnh Hải, bữa ăn này khách chủ đều tận hứng.
Ăn xong đi trả tiền, ba bàn tổng cộng ba nghìn tệ, gần nửa đều là tiền rượu, mà những rượu này dùng nguyên liệu khá tốt, uống nhiều cũng không có việc gì.
Ăn cơm xong tôi đưa bố mẹ về nhà để bọn họ đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm, còn tôi và đám Bansha thì đi tới dừng ở bên ngoài cục cảnh sát với Chu Hỉ Tài.
Chu Hỉ Tài nói: “Mọi người ở đây đợi đi, vừa nãy người mà mọi người nói tôi đã thả ra rồi, phải nắm bắt cơ hội đấy nhé. Ngoài ra đừng có manh động quá đấy”.
Nói xong Chu Hỉ Tài mới đi vào cục cảnh sát, còm tôi thì bảo Bansha lát nữa có thể bắt người, nhưng tuyệt đối không thể để chết, dù sao thì đây cũng không phải là Xiêng La.
Nếu xảy ra chuyện gì thật thì quả là chúng tôi đi tong. Ba người Bansha cũng thông báo xuống phía dưới, mọi người đều hướng ứng.
Bên ngoài cục cảnh sát có một con hẻm dài, chúng tôi trốn ở trong đó không ai phát hiện ra, cũng yên lặng hơn nhiều.
Giờ vẫn là tháng bảy nhưng Quế Lâm không nóng như Thịnh Hải, đặc biệt là vào buổi tối như thế này, men cồn đang lâng lâng của mọi người cũng bị thổi bay phần nào bởi gió lạnh.
Tôi nói: “Mọi người tập trung tinh thần nào, lát nữa phải chút ý vào, nhìn ánh mắt của chúng tôi mà hành động”.
Mọi người đồng thanh đồng ý, sau đó không nói gì nữa mà chuyên tâm nhìn cửa cục cảnh sát. Rất nhanh sau đó đã có một bóng người xuất hiện ngoài cục cảnh sát, miệng không ngừng chửi bới, còn không ngừng nhìn về phía sau, sau lưng hắn ta có hai người đi theo.
Khi phía sau không còn ai nữa chúng tôi mới xác định, có tổng cộng ba người, không nhiều không ít, tên đi đầu chính là tên đàn em chạy trốn dưới trướng Bansha. Mà Bansha nhìn thấy tên đó thì tức tối nối trán nổi đầy gân xanh.
Thấy dáng vẻ ông ta nghiến răng nghiến lợi, tôi và Roga vội vàng giữ ông ta lại, khẽ giọng bảo ông ta đừng manh động. Lúc ba người đi ra dường như không nhìn nhau, đều không nói gì.
Mà đi được mấy bước thì tên đàn em của Bansha bắt đầu nói gì đó, hai tên kia đều phản đối, dường như quan hệ của ba người này không được tốt lắm. Thấy ba người gần cãi nhau tới nơi, chúng tôi đều sốt ruột.
Ba người này mãi không đi qua đây hoặc là tách nhau ra, không phải là đã làm đảo loạn kế hoạch của chúng tôi rồi sao?
Nhưng mà ngay sau đó, tên đàn em của Bansha nói một câu, hai người kia im lặng một lúc rồi gật đầu, đi theo sau lưng hắn ta bước tới chỗ chúng tôi. Tôi thầm nghĩ, vị trí mà chúng tôi chọn rất phù hợp.
Đi ra từ cục cảnh sát thì nhất định sẽ đi luôn tới bên này, vì hai phía còn lại đều không có đường..
Thấy ba người đó cách mình ngày càng gần, chúng tôi đều trốn trong bóng tối chờ hành động.“Lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-633.html.]
“Bắt lấy chúng!” Bansha hét lên, xông ra từ chỗ chúng tôi trốn, còn ba người kia cũng bị dọa cho giật nảy mình.
Ngay sau đó, tên đàn em của Bansha đã phản ứng lại, xô mạnh vào hai người khác, rồi hét lên: “Chạy mau!”
Hai người đó cũng phát hiện ra điều bất thường, nhanh chóng chạy theo phía sau gã. Nhưng chúng tôi đã có dự liệu từ trước, hơn nữa còn có khoảng chục người.
Nếu để bọn chúng chạy thoát thì khỏi phải bàn đến chuyện đối phó với nhà họ Cung gì nữa.
Dường như chỉ trong phút chốc, phía trước và sau của ba người đó đã có cả đống người. Ba người bọn chúng như chiếc xe hơi đang đi nhanh thì phanh gấp, đứng sững lại, dừng trước mặt chúng tôi.
Tôi bước tới hỏi: “Chúng mày còn nhớ tao không?”
Tôi nhìn về phía tên đứng đầu, cũng chính là gã đàn em của Bansha.
Hai tên khác lúc trước đã bị bắt nên chắc không nhớ rõ tôi, nhưng gã đàn em của Bansha thì chắc chắn có ấn tượng sâu với tôi.
Trán tên đàn em của Bansha đổ đầy mồ hôi, gã cố nặn ra một nụ cười: “Dương, anh Dương, sao em lại không biết anh cho được? Không biết các anh đang làm gì thế này?”
“Các ông đây chờ mày lâu lắm rồi đấy!”
Bansha lao từ phía sau lên đập vào ót của tên đó, gã á lên một tiếng, che ót ngoảnh lại, nhưng vừa hay lại nhìn thấy đôi mắt phẫn nộ của Bansha.
Bansha nói gằn từng chữ: “Sao mày lại phản bội chúng tao?”
Tên đó nuốt nước miếng, như do dự lại như đang cân nhắc cơ hội chạy thoát.
Không bao lâu sau, cuối cùng gã đã hạ quyết tâm, thở dài nói: “Anh Bansha, tôi vốn không phải là người của anh, sao có thể tính là phản bội được?”
“Mày không phải là người của tao? Không phải người của tao mà mày đi theo ông đây lâu thế à?”
Bansha nổi giận ngất trời như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Tên đó nhìn quanh một vòng, gương mặt có vẻ bất đắc dĩ, gã không trả lời Bansha nữa, mà ngoảnh sang nhìn tôi nói: “Anh Dương, tôi biết lần này là tôi sai, nhưng may sao kết quả cuối cùng không có ảnh hưởng gì, mà các anh vẫn bắt được chúng tôi”.