Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 630

Cập nhật lúc: 2025-03-26 18:57:49
Lượt xem: 1

Chúc Mi im lặng trong chốc lát, sau đó có vẻ hơi khó tin nói: “Cái gì? Phương Dương, anh thành công rồi sao? Tốt quá rồi! Nói như vậy là tôi có thể báo tin tốt này với người nhà tôi rồi đúng không?”

 

Tôi “ừ” một tiếng: “Đúng, nhà họ Cung đã không xuống tay với tôi như vậy, tôi cũng không cần phải duy trì quan hệ lá mặt với bọn họ nữa. Lần trước, Cung Chính Văn bắt cóc cô ở Yến Kinh, tôi biết cô vẫn luôn ôm bực trong lòng. Lần này, tôi hi vọng cô có thể giải tỏa cảm xúc hoàn toàn”.

 

Chúc Mi đáp: “Phương Dương, lần này, anh đã cứu hai bác ra rồi, đợi anh xử lý xong chuyện nhà họ Cung, có phải anh sẽ về Yến Kinh không?”

 

Tôi gật đầu, nhưng lại nhớ ra lúc này chúng tôi đang nói chuyện qua điện thoại, mà cô ấy không thể nào nhìn thấy, tôi do dự một lúc mới nói tiếp: “Ừ, đợi tôi về Yến Kinh, nhất định sẽ báo cho cô biết”.

 

Cho dù là trong điện thoại, tôi cũng có thể cảm giác được Chúc Mi đang rất vui mừng khi nghe thấy câu nói này.

 

Nhưng tôi chẳng thấy vui chút nào, thậm chí còn tự chất vấn mình, tại sao lại ăn nói hồ đồ đồng ý chuyện này.

 

Sau khi cúp máy, tôi lắc đầu, buộc mình không nghĩ đến chuyện này nữa, sau đó gọi cho Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng.

 

Có vẻ giờ này, bọn họ vẫn đang làm gì đó ở cục công an Thịnh Hải.

 

Nhưng khi nghe thấy tin tức của tôi, thậm chí họ còn kích động hơn cả Chúc Mi.Tôi hoàn toàn có thể hiểu được, đối với Chúc Mi mà nói, cô ấy nhìn cả câu chuyện này với góc độ một người ngoài cuộc, nhưng Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thì khác.

 

Đầu tiên là họ vượt nghìn dặm xa xôi chạy từ Yến Kinh đến đây giúp đỡ tôi, sau đó lại nhiều lần rơi vào cảnh nguy hiểm.

 

Nếu không phải chúng tôi may mắn, khéo đã bỏ mạng ở đây cả rồi. Bây giờ, nghe tin tôi nói đã cứu được bố mẹ mình, lúc trước, chúng tôi cũng đã bắt được Đỗ Minh Hào, có thể nói lần này, chúng tôi đến Thịnh Hải đã đạt được ba trên bốn mục tiêu rồi.

 

Dù sao bất cứ ai nhìn vào, sự thực nhà họ Cung phạm tội gần như đã có chứng cứ xác thực, nhân chứng vật chứng, thậm chí ngay đến chính Tề Vũ Manh cũng đã trải qua, nên phải tính thêm tội danh tập kích cảnh sát.

 

Liệt kê những tội danh này ra, lần này nhà họ Cung không c.h.ế.t thì cũng hấp hối.

 

Ở sở cảnh sát, lời tố cáo của bố mẹ tôi đối với đám người kia rất đơn giản, cũng rất rõ ràng.

 

Thì ra kể từ ngày hôm đó tôi gọi về cho gia đình, lại bảo Chu Hỉ Tài để cậu ta chăm sóc tốt cho bố mẹ tôi thì bố mẹ tôi đã dọn lên thị trấn ở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-630.html.]

 

Không ngờ chỉ mấy ngày sau người của nhà họ Cung đã xông vào nhà tôi, cưỡng chế bắt bố mẹ tôi đi.

 

Mà lúc đó đang ban ngày ban mặt, có rất nhiều người nhìn thấy cảnh đó, nhưng do khuôn mặt của đám đầu cua này tên nào trông cũng hung ác, hoàn toàn không có ai dám nói gì.

 

Có người một lúc sau mới dám báo cảnh sát, lúc này Chu Hỉ Tài mới biết tin, nếu không cho dù chúng tôi có biết thì e là đã là chuyện của mấy ngày hôm sau rồi.

 

Nghe bố mẹ nói xong, sau lưng tôi đổ đầy mồ hôi lạnh.

 

Tôi đi qua nắm lấy tay bố mẹ, nói: “Bố, mẹ, lần này con có lỗi với hai người quá”.

 

Tôi thầm thở dài, dường như một là một ngôi sao chổi.

 

Kể từ khi ra tù tôi đã đem đến không biết bao nhiêu điều không may cho người xung quanh, mãi cho đến tận bây giờ, bố mẹ tôi, bạn bè tôi, anh em của tôi…

 

Mẹ tôi vỗ tay tôi, nói: “Dương Tử, con nói cái gì đấy. Con làm việc đang yên đang lành mà bố mẹ lại khiến con gặp phiền phức như vậy. Giờ bố mẹ đã ổn rồi, con mau trở về đi, nếu không cấp trên sẽ trừ lương của con đấy”. 

 

Bố tôi cười ha ha: “Đúng đấy đúng đấy. Dương Tử, tối nay ăn cơm xong con trở về đi, đừng vì bố mẹ mà bỏ bê công việc”.

 

Tuy nói như vậy, nhưng khi tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy sự lưu luyến không nỡ trong mắt họ.

 

Tôi nói: “Được, tối nay chúng ta cùng ăn tối với nhau, tiện đây con cũng giới thiệu với bố mẹ mấy người bạn của con. Lần này hai người được cứu, họ cũng đã giúp đỡ rất nhiều”.

 

Chu Hỉ Tài cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, bác trai bác gái ạ, lần này đều nhờ mọi người cùng đồng tâm hiệp lực cả”. Bố mẹ tôi đã lấy lời khai xong.

 

Tôi gọi Chu Hỉ Tài qua một bên, khẽ nói: “Không thể thả mấy người này đi, nhất định phải nắm bắt thời cơ, hỏi cho ra tin tức trong ngày hôm nay, đặc biệt là bằng chứng phạm tội của nhà họ Cung”. 

 

Chu Hỉ Tài do dự một lát rồi nói: “Đám người này rất kín miệng, cậu biết mà. Nhưng chỉ trong ngày mai ngày kia thôi chúng tôi nhất định sẽ tra ra manh mối”.

 

Tôi nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Nếu để kéo dài tới ngày mai thì có thể sẽ xảy ra biến cố. Hỉ Tử, hay là thế này nhé, nếu trong ngày hôm nay mà không hỏi ra được gì thì cậu chọn ra mấy người biết tin trong số bọn họ, tôi và đám Bansha chực ở bên ngoài, tranh thủ hỏi cho ra tin tức, thế thì các cậu sẽ không bị mắng”.

Loading...