Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 628

Cập nhật lúc: 2025-03-26 18:57:21
Lượt xem: 0

Nơi vừa vọng ra tiếng nói của bố mẹ tôi là một góc ở phía trước nhất của căn nhà, ở đó đang chất đầy củi, còn bố mẹ tôi thì bị trói bằng dây thừng, họ đang không ngừng giãy giụa muốn thoát ra ngoài.

 

Nhìn thấy tôi, mẹ tôi vội nói: “Dương Tử, cẩn thận phía sau!” Nghe mẹ tôi nói vậy, tôi lập tức nhanh chóng lộn người sang một bên.

 

Gần như cùng lúc đó, chỗ tôi đứng lúc trước đã xuất hiện một cây gậy. Tôi ngoảnh lại nhìn vừa hay đối mặt với tên đầu đinh, không biết hắn lấy cây gậy ở đâu ra, đang cười lạnh với tôi.

 

Tôi thầm thấy hơi hoảng sợ, mẹ kiếp, dù muốn tôi đánh thì cũng phải cho tôi vũ khí chứ.

 

Bảo tôi tay không đánh nhau với một cao thủ cầm gậy thế này, tôi thật sự thấy chẳng ra làm sao.

 

Tôi cũng đã hiểu, thì ra tên đầu đinh này vừa nói muốn dùng bố mẹ tôi để uy h.i.ế.p tôi là giả.

 

Mục đích thật sự của hắn là đã phát hiện ra cây gậy từ lâu, muốn dùng nó làm vũ khí.

 

Bố tôi cũng hô lên: “Dương Tử, người đó hình như là lính giải ngũ.

 

Chưa chắc con đã đánh lại được đâu, mau chạy đi, bố mẹ ở đây không sao cả”. Mẹ tôi cũng lên tiếng hùa theo, nhưng tôi không nghe lọt tai một lời.

 

Vô tình tôi đã khiến bố mẹ mình gặp nguy hiểm, nhưng họ lại không than trách tôi nửa lời, ngược lại còn lo cho sự an toàn của tôi.

 

“Phương Dương, nếu mày ngoan ngoãn xin hàng, sẽ có thể bớt được vài trận đòn đấy”. Tên đầu đinh vừa cười lạnh vừa chậm rãi dồn ép về phía tôi.

 

Tôi hít sâu một hơi, bắt mình phải bình tĩnh lại, rồi nhìn hắn nói: “Ê đầu đinh, tao không quan tâm trước kia mày có quan hệ gì với nhà họ Cung, chỉ cần bây giờ mày ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống xin hàng, tao bảo đảm nhất định mày sẽ bình an vô sự. Tao không ngại nói cho mày biết, bên ngoài đã bị cảnh sát bao vây kín rồi, mày không chạy thoát được đâu!”

 

“Ha ha, chạy? Tao có định chạy đâu. Nhưng trước khi vào tù, tao g.i.ế.c được mày thì cũng xứng đáng rồi”.

 

Sắc mặt của tên đầu đinh trở nên dữ tợn, tôi cau mày hỏi: “Rốt cuộc mày là ai? Tao có quen mày đâu, tao với mày cũng chỉ giới hạn trong ân oán với nhà họ Cung thôi”.

 

Nói ra tôi cũng thấy lạ, ngoài nhà họ Cung ta, tôi không nhớ mình còn đắc tội với ai khác nữa.

 

Nhưng từng hành động của tên đầu đinh này lại như hắn có mối thù sâu đậm với tôi lắm vậy.Hắn cười gằn nói: “Mày không cần phải biết, vì mày sắp c.h.ế.t rồi con!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-628.html.]

 

Dứt lời, hắn đã dấn người lên, đập cây gậy vào đầu tôi.

 

Tôi nhìn hắn, định né đi, nhưng do dự một lát, cuối cùng tôi vẫn dùng bả vai đỡ một đòn này.

 

Một lực mạnh đập xuống, tôi lập tức cảm thấy vai mình như không còn là của mình nữa, mà nó đang tê rần. May mà mấy năm nay, tôi bị ăn đòn khá nhiều, da dày thịt béo.

 

Tôi thử cử động một chút, chưa ảnh hưởng tới xương.

 

Tôi thầm thở phào một hơi, cùng lúc đó, nhân lúc hắn đập cây gậy vào vai mình, tôi đã bắt được cổ tay hắn, rồi thuận theo đó đánh vào nách và vai hắn.

 

“Bụp bụp” hai tiếng, mắt của tên đầu đinh lồi ra, trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc, hắn đau đớn ngồi thụp xuống, không còn sức để kêu rên.

 

Không chỉ có tên đầu đinh, đến tôi cũng thấy bất ngờ, không ngờ mình lại có sức mạnh đánh trả lại hắn trong vòng có chục giây như vậy.

 

Lúc này, tôi dời mắt về phía góc nhà, chỉ thấy bố mẹ mình đang đầy kinh ngạc, đồng thời cũng kích động khó nói nên lời.Tôi vội vàng cởi trói cho bố mẹ, vừa được cởi trói, mẹ tôi đã ôm chầm lấy tôi khóc lớn.

 

Còn bố tôi thì nhìn sâu vào mắt tôi một lúc, liên tục gật đầu cảm thán: “Dương Tử, con, con, cuối cùng con cũng đã trưởng thành rồi”.

 

Chờ tôi an ủi bố mẹ mình xong đã là mười mấy phút sau, dưới mặt đất ngoài tên đầu đinh và tên cuối cùng kia ra, còn có tên bị tôi đánh lén lúc đầu ngã xuống và tên bị tôi đạp trúng bụng ngất xỉu đã tỉnh lại.

 

Hiện giờ, tôi đã cạn kiệt sức lực, ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều, còn mẹ tôi lại kinh ngạc chỉ xuống dưới đất, hét to: “Dương, bọn họ, có người tỉnh lại rồi!”

 

Tôi vội ngoảnh lại thì nhìn thấy hai tên đang muốn bò dậy, tôi lập tức dùng sợi dây thừng vừa tháo từ trên người bố mẹ xuống để trói bốn người bọn chúng lại với nhau.

 

Lúc này, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, khoảng thời gian qua, bố mẹ tôi đã phải chịu sự đối đãi không tốt hơn so với La Nhất Chính là bao.

 

Lần trước, La Nhất Chính bị trói, mấy ngày không được ăn uống gì, còn bố mẹ tôi bây giờ cũng gầy gò, người ngợm bẩn thỉu, trông chỉ khá hơn La Nhất Chính một chút thôi.

 

Ngay lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó tiếng la lớn vang lên: “Người ở bên trong nghe đây, mau chóng buông vũ khí đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ xông vào đó”.

 

“…”

Loading...