Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 617
Cập nhật lúc: 2025-03-25 11:59:03
Lượt xem: 2
Chu Hỉ Tài vừa nói vừa kéo tôi đi vào sảnh chính của căn nhà, bởi vì trước đó cậu ta đã từng gặp ba người Bansha nên lúc này cũng chỉ gật đầu mỉm cười ra hiệu với nhau, mà cậu ta vừa định ngồi xuống thì đột nhiên nhìn thấy Bạch Vi ngồi ở bên cạnh.
Bạch Vi cũng chú ý tới cậu ta, nhưng dù gì đều là người từng trải, đôi bên không hề câu nệ.
Tôi giới thiệu họ với nhau, Chu Hỉ Tài mới bật cười: “Phương Dương, không nhìn ra đấy, bao nhiêu năm trôi qua, quả nhiên cậu cũng tìm được một người vợ như hoa như ngọc rồi!”
Mặt mũi Bạch Vi bỗng chốc đỏ bừng, cô ấy “xí” một tiếng: “Ai là vợ của anh ấy chứ. Chu Hỉ Tài, anh chớ nói bậy!”
Chu Hỉ Tài sờ đầu mình, liên tục nói phải phải, đồng thời cũng nhìn tôi bằng ánh mắt “cậu hiểu mà”.
Chúng tôi lại tập hợp tại một chỗ, nhìn hình ảnh trong mấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, lòng tôi thấy khá buồn bực.
Trước nay tôi vẫn rất tự tin, vì tôi cảm thấy trong việc nắm bắt cục diện, không một ai làm tốt hơn tôi.
Nhưng lần này, gặp phải sự việc này, tôi hoàn toàn bị Cung Chính Vinh điều khiển vào trong kế hoạch, giống như con sư tử non bị sợi thừng chắc khỏe trói gô lại, bao nhiêu phép thần thông biến hóa không thể nào thi triển được.
Thấy tôi bó tay chịu chết, Chu Hỉ Tài nói, “Phương Dương, cậu đã biết rõ sự việc rồi à?”
Tôi gật gật đầu, “Chính vì đã biết rồi, cho nên bây giờ mới cảm thấy nan giải như vậy”.
“Hôm nay chúng tôi cũng bị chuyện này làm khó suốt một ngày. Hai hôm nay, người của chúng tôi theo dõi suốt 24 giờ, nhưng không phát hiện một kẽ hở nào. Thậm chí tôi bắt đầu nghi ngờ, lẽ nào bản ghi chép và định vị mà bên Thịnh Hải truyền tới cho chúng tôi là đồ giả, bên trong không hề có đám người bắt cóc bác trai và bác gái? Nhưng tôi nghĩ lại, nếu đám người kia dễ đối phó như vậy, tôi cũng không cần đứng ở đây, ba người bạn của cậu bắt tay vào là đủ rồi”.
Chu Hỉ Tài cũng cảm thấy bất đắc dĩ, ba người Bansha đều nhìn về phía tên đàn em ở bên cạnh ông ta.
Bởi vì Chu Hỉ Tài không biết tiếng Xiêng La, vì thế có thêm một tên đàn em ở bên ngoài bước vào để phụ trách phiên dịch.
Trong phòng rất yên lặng, mọi người đều ý thức được mức độ khó giải quyết của việc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-617.html.]
Chỉ cần một bước đi sai lầm, dù nhỏ đến mấy, bố mẹ tôi cũng rơi vào vòng xoáy nguy hiểm cực kỳ lớn.
Dưới ánh đèn vàng vọt và môi trường khép kín, tôi cảm thấy không thoải mái lắm, đành đứng dậy, đi lại trong phòng, muốn tìm ra một phương pháp nào đó; nhưng nghĩ nát cả óc cũng không có kết quả nào hết.
Tận khi nghĩ đến to cả đầu, tôi mới day day huyệt Thái Dương.
Tôi nhìn về phía Bạch Vi vẫn luôn yên lặng, lúc này, dường như cô ấy có suy nghĩ nào đó, nhưng dường như cũng mắc kẹt ở một điểm mấu chốt, nên gương mặt tinh tế tràn đầy những điều muốn nói.
Tôi nhìn cô ấy, đang định nói gì đó, đúng lúc Bạch Vi cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, nhưng vừa chạm vào đã vội né đi.
Bạch Vi nói: “Tôi có cách này!”
Tôi và Bạch Vi đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy tình cảnh có vẻ lúng túng, bèn vội xoay đầu đi, ngay sau đó tôi nghe Bạch Vi nói: “Em có một cách này, không biết có thành công không nhưng cứ phải thử trước đã”.
Bạch Vi nói xong, chúng tôi cùng đưa mắt nhìn cô ấy, tôi ngờ vực cất lời: “Ban nãy, bọn anh nói tiếng Xiêng La mà, nhưng Bạch Vi, em…”
Bạch Vi liếc tôi với vẻ bất mãn, cặp lông mày tô vẽ tỉ mỉ của cô ấy khẽ nhếch lên: “Anh quên em là ai rồi à? Chuyện mà em đã muốn biết thì dù mọi người có nói tiếng Arabi thì cũng không giấu được em đâu”.
Vốn Bạch Vi đem lại cho người ta cảm giác như một nữ thần chốn núi tuyết lạnh lùng thanh cao, nhưng vẻ quyến rũ ban nãy thật sự quá hấp dẫn.
Tôi bật cười, thầm nghĩ thật sự mình đã quên mất chuyện này rồi.
Vốn Bạch Vi là viên ngọc quý của nhà họ Bạch, mà tại Thịnh Hải, nhà họ Bạch lại có thế lực to lớn không ai dám cãi lời.
Đến cả nhà họ Cung cũng chỉ là con ch.ó của nhà họ Bạch thôi.
Nếu muốn biết chuyện xảy ra ở những nơi khác thì có lẽ chỉ một tin nhắn ngắn thôi là đủ để Bạch Vi hiểu rõ ngọn ngành rồi.