Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 614
Cập nhật lúc: 2025-03-24 10:35:05
Lượt xem: 1
Có lẽ là chủ nhà tự mình sửa sang lại phòng ốc, sau đó treo biển hiệu. Nhưng như vậy cũng tốt, chí ít là tiện cho chúng tôi liên lạc.
Ốc Trắng luôn rất kiệm lời, Roga đáp: “Chỗ bố mẹ cậu bị nhốt cách nơi này hai mươi phút đi đường. Nhưng Dương, anh yên tâm, chỉ cần chúng tôi nhận được tin tức, bất cứ lúc nào cũng có thể qua đó ngay. Không chỉ có cảnh sát, chúng tôi cũng có anh em canh chừng ở bên đó”.
Tôi cười đáp: “Đương nhiên không phải tôi lo về chuyện này, mấy hôm nay cám ơn các anh nhiều lắm, đợi bố mẹ tôi an toàn rồi, tôi nhất định sẽ mời các anh một bữa”. Tôi đang định nói tiếp, Bansha đột nhiên nháy mắt ra hiệu cho tôi.
Tôi vừa định hỏi, Bansha đã lén lút ghé lại, nhỏ giọng hỏi: “Dương, người bên kia là bạn gái cậu à?”
Bạch Vi không hiểu tiếng Xiêng La, khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở một bên.
Lúc này, cô ấy ngồi xuống một chiếc ghế ở trong sân, đang vô cùng buồn chán quan sát bài trí xung quanh, dường như cảm giác được có gì đó không đúng, nên cô ất đưa mắt nhìn về phía chúng tôi.
Tôi vội vàng mỉm cười với cô ấy, sau đó nói với Bansha: “Ông không cần thậm thụt như vậy, cô ấy không biết tiếng Xiêng La”.
Lúc đó, Bansha mới có vẻ thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực, lộ ra nụ cười bỉ ổi, rồi dựng ngón cái lên bảo: “Dương, bạn gái cậu xinh thật đấy!”
“Đương nhiên là…” Tôi chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm thấy không ổn lắm, trả lời thế nào cũng thấy không đúng nên bèn giả bộ tức giận: “Ông đang nói cái gì thế?”
Bansha cười hềnh hệch: “Dương, cậu đừng giận, chẳng phải đang khen cậu sao?”
Nhìn dáng vẻ cười tít cả mắt của Bansha, tôi không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ: “Bansha, dù sao ông cũng làm bố rồi, không thể cứ như thế được!”
Roga với Ốc Trắng cũng bước tới, khe khẽ nói: “Dương, chị dâu xinh thật đấy!”
Đợi nói chuyện xong xuôi, tôi dẫn ba người này tới trước mặt Bạch Vi, giới thiệu từng người một: “Đây là Bạch Vi. Đây là Roga, Ốc Trắng và Bansha!”
Bạch Vi lịch sự đứng dậy gật gật đầu rồi nói câu xin chào với họ, mà đám người Bansha cũng không còn thiếu liêm sỉ như khi nói chuyện với tôi nữa, ai nấy nghiêm túc một cách hiếm thấy, chắp tay lại rồi khẽ cúi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-614.html.]
“Sa wa đi khap!” Tuy Bạch Vi không biết tiếng Xiêng La, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được ý nghĩa của câu này.
Cô ấy mỉm cười cúi người đáp lễ.
Sau đó tôi mới bảo Bạch Vi vào nhà ngồi, còn tôi và ba người kia cùng tiến vào sân, tôi nói: “Đợi lát nữa tôi bảo bạn của tôi qua đây trước, các anh em kể lại tình hình cụ thể cho tôi, rồi chúng ta sắp xếp hành động cụ thể, cố gắng trong hai ngày này tìm cơ hội cứu bố mẹ của tôi ra, không thể kéo dài thêm được nữa”.
Thời gian càng kéo dài lâu thì tỉ lệ nhà họ Cung phát hiện ra chuyện của Cung Chính Văn càng cao.
Nếu bị nhà họ Cung phát hiện ra, không tính đến việc mọi thứ chúng tôi từng làm biến thành công cốc công cò, mà bố mẹ tôi cũng có khả năng gặp nguy hiểm vì điều đó.
Thấy tôi bàn chuyện chính, ba người kia thu lại biểu cảm hỉ hỉ hả hả vui vẻ, sắc mặt nghiêm túc hẳn.
Tôi gọi điện thoại cho Chu Hỉ Tài trước, lúc này cậu ta đã ngủ rồi, thế mà nghe thấy giọng nói của tôi, bên phía cậu ta lập tức vọng tới tiếng sột soạt khi mặc quần áo.
Tôi nói: “Chu Hỉ Tài, trước kia tôi thực sự không nhìn ra cậu để tâm tới chuyện của bố mẹ tôi như vậy, Phương Dương này nợ cậu một ân tình rồi”.
Chu Hỉ Tài vừa mặc quần áo vừa nói: “Phương Dương, cậu nói cái gì thế? Trước kia quan hệ của chúng ta đã tốt rồi, tuy nhiều năm không liên lạc, nhưng chỗ anh em với nhau tôi cũng biết cậu bị người ta hãm hại phải ngồi tù, cũng vì cậu ở Thịnh Hải, chứ nếu ở Quế Lâm, anh em nhất định phải đòi công bằng cho cậu”.
Nói rồi cũng không đợi tôi trả lời, cậu ta tiếp tục: “Cậu đợi chút nha, bây giờ có phải cậu đang ở chỗ ba người Xiêng La kia không? Nếu đúng vậy thì cậu ở đó chờ tôi, tôi tới ngay đây”.
Tôi bật cười nói cảm ơn, Chu Hỉ Tài mắng tôi một câu rồi mới cúp điện thoại. Tôi nhìn điện thoại mà cảm xúc lẫn lộn cả.
Trước kia tôi cảm thấy một số mối quan hệ dần dần mất liên lạc rồi lạnh nhạt, không ngờ Chu Hỉ Tài vẫn là người như khi tôi mới quen.Thời cấp hai, Chu Hỉ Tài là người có quan hệ tốt nhất với tôi trong đám bạn cùng ký túc xá.
Chúng tôi thường hẹn nhau cùng chạy bộ rồi ăn sáng, nhưng mà chỉ đến thế, sau khi tốt nghiệp cấp hai cũng không còn liên lạc nữa.
Sau khi cúp điện thoại, tôi nói với đám người kia: “Mọi người đều là anh em của Phương Dương tôi, tôi cũng không lôi thôi rườm rà nữa. Nói thẳng nhé, các anh em tường thuật cho tôi nghe tình hình cụ thể về bố mẹ tôi và nơi nhốt họ được không?” Ba người họ có cả đàn em, nhưng cuộc đối thoại của chúng tôi lúc này đã được tính vào hàng cơ mật.