Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 604
Cập nhật lúc: 2025-03-23 10:22:02
Lượt xem: 0
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến nơi mà Tề Vũ Manh nói.
Đây là một con đường cũ, tôi nhìn cảnh vật xung quanh, bốn bề đều khá rộng, đường xá rộng thênh thang, rất tiện cho việc chạy trốn.
Nhưng cảnh vật thì khá tiêu điều, trên đường có đủ các loại người tạp nham.
Không ai có thể ngờ rằng kẻ chủ mưu đã bày ra một vụ án chấn động lần này, cũng chính là Đỗ Minh Hào lại chọn một khu bẩn thỉu, nhếch nhác như thế này để ở. Chúng tôi vừa xuống xe, điện thoại của tôi đã rung lên.
Tôi lấy ra xem thì thấy là Ốc Trắng gọi tới, nên vội ấn nghe.
Ốc Trắng nói: “Dương, chúng tôi đã tìm thấy Bansha rồi, nên cậu đừng lo nữa. Ngoài ra, chúng tôi cũng đã xác định được vị trí của bố mẹ cậu rồi, giờ sẽ lập tức đi xử lũ vô sỉ ấy đây”.
Anh ta vừa nói, tôi vừa nghe thấy tiếng gào thét chửi bới khác ở bên đó.
Tôi vừa định hỏi, điện thoại đã đổi sang tay của người khác, Bansha tức miệng mắng to: “Dương, người ở chỗ cậu đúng là nhiệt tình quá đấy. Suýt nữa tôi đã không nhịn được rút s.ú.n.g ra b.ắ.n c.h.ế.t cả họ nhà chúng nó rồi”.
Tôi cười nói: “Thôi thôi, anh không sao là tốt rồi. Chửi bới vài câu cho nguôi giận đi, ở đây không phải Xiêng La, các anh phải thật cẩn thận. Ngoài ra, lần này đi cứu bố mẹ tôi nhất định phải chú ý đấy”.
Dứt lời, tôi lại hỏi: “Chu Hỉ Tài và các anh gặp nhau chưa?”
“Cậu nói đến cảnh sát Chu hả? Đương nhiên. Là cậu ấy dẫn chúng tôi chạy trốn đấy. À không, chạy ra ngoài”.
Bansha nói: “Tóm lại, lần này phải cảm ơn cậu bạn này của cậu nhiều. Tính ra thì Dương này, cậu coi như lại cứu tôi một mạng đấy!” Tôi thầm thở phào một hơi.
Bây giờ, phía Quế Lâm cũng có thể coi như mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ thời cơ nữa thôi.
Tôi nói tiếp: “Các anh đều mạo hiểm tính mạng đến Hoa Hạ cứu bố mẹ tôi, sao tôi có thể bỏ mặc không quan tâm đến các anh được? Tóm lại là lần này, các anh phải hết sức cẩn thận. Ngoài ra, mấy hôm nữa, chắc anh Cường sẽ lại cử thêm người sang. Nếu rảnh, các anh có thể đi tiếp ứng”.
Nhớ đến cuộc điện thoại của Đỗ Minh Cường khi nãy, tôi dứt khoát kể mọi chuyện cho ba người Bansha nghe.
Còn người mà Đỗ Minh Cường cử sang có lẽ sẽ chia làm hai tốp, một tốp đến Quế Ninh giúp đám Bansha, tốp còn lại sẽ đến Thịnh Hải, đề phòng Đỗ Minh Hào chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-604.html.]
Tôi ngắt máy xong, Tề Vũ Manh liên tục chớp mắt: “Phương Dương, anh thấy thời cơ thế nào? Đã có thể vào bắt người chưa?”
Tôi suy nghĩ một lát: “Hay là thế này đi, cô gọi cho cục trưởng Lâm trước, nhờ ông ấy nghĩ cách kìm chân cục phó Trương lại. Nếu không tôi sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thành ra xôi hỏng bỏng không”.
“Chuyện ngoài ý muốn? Chuyện gì cơ?” Không chỉ có Tề Vũ Manh, đến Triệu Thư Hằng cũng không hiểu ý của tôi, bèn nghi hoặc hỏi.
Tôi đáp: “Cô còn nhớ tôi từng nói với cô là thế lực của cục trưởng Lâm đã bị cục phó Trương thâu tóm rồi không?”
“Bây giờ, chúng ta nhất định phải gọi cho cục trưởng Lâm trước, nếu không một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người của cục phó Trương lơ là, thả Đỗ Minh Hào đi. Vậy thì những ngày tháng tiếp theo, chắc chúng ta sẽ ngủ không ngon giấc đâu”.
Tôi giải thích một câu, Tề Vũ Manh suy nghĩ một lúc, dường như thấy cũng cần thiết, nên không chậm trễ, lập tức đi sang một bên gọi điện thoại.
Còn Triệu Thư Hằng thì hỏi tôi: “Phương Dương, anh chắc chắn người bên trong là Đỗ Minh Hào à?”
Tôi đáp: “Nếu cảnh sát Tề không cho tôi xem bức ảnh đó, chắc chắn tôi sẽ không nghĩ đến gã. Nhưng bức ảnh mà cảnh sát Tề cho tôi xem, tôi vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay. Dẫu sao hồi còn ở Xiêng La, suýt nữa gã đã lấy được mạng của tôi rồi”.
Nói rồi, trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh tượng lúc còn ở Xiêng La.
Chúng tôi đã năm lần bảy lượt chiến đấu với Đỗ Minh Hào và người nhà họ Cung, cuối cùng đã cứu được hai đứa con của Đỗ Minh Cường.
Đây cũng có thể coi là một vụ cá cược thành công, nếu không thì lành dữ ra sao cũng khó đoán.
Chẳng mấy chốc, Tề Vũ Manh đã quay lại: “Xong rồi, cục trưởng Lâm nói chú ấy sẽ sắp xếp xong xuôi trong vòng năm phút nữa, chúng ta cứ chờ thôi. Vả lại, ba người chúng ta cũng phải xem bản đồ gần đây trước, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để Đỗ Minh Hào chạy thoát mất”.
Chúng tôi leo lên một tòa nhà cạnh đó, vì trước đó đã thông báo cho các chủ hộ gần đây không được ra ngoài, vì thế chúng tôi có thể dễ dàng leo lên nóc nhà và tìm được một vị trí thích hợp.
Dù đây chỉ là một dãy nhà ngang, nhưng vì không có nhiều tầng, nên phạm vi tầm nhìn về phía trung tâm vòng vây khá tốt.
Tề Vũ Manh dùng ngón tay chỉ cho chúng tôi biết vị trí của lực lượng cảnh sát của vòng vây gần đó, sau khi xem xong, chúng tôi không khỏi thấy khá kinh ngạc.
Chỉ để bắt một mình Đỗ Minh Cường, lần này, lực lượng công an của phe cục trưởng Lâm từ cục công an thành phố Thịnh Hải đã cử đi gần ba mươi người.