Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 582

Cập nhật lúc: 2025-03-18 11:35:04
Lượt xem: 2

Thậm chí có thể nói mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Cung gần như đã bị phe thứ ba dùng La Nhất Chính tiếp tục nhóm lên. Lòng hận thù của tôi với bọn họ chẳng kém gì so với nhà họ Cung.

 

Còn bây giờ, anh Hoa này là thủ lĩnh của chừng mười tên đàn em, chắc chắn gã biết nhiều thông tin hơn, nên tôi đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được.

 

“Tôi tin nếu tôi rơi vào tay của các người, để tôi c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng có lẽ là cách c.h.ế.t dễ chịu nhất”.

 

Nói rồi, trong đầu tôi hiện lên cảnh đám người anh Hoa đi rồi quay lại.

 

Nói cách khác là bọn họ không hề đi xa, mà chỉ ngồi canh chừng, chờ chúng tôi tự sa vào lưới.

 

Có lẽ bây giờ, anh Hoa cũng đang hoài nghi, chúng tôi vốn không đi được quá xa, vì tình trạng của La Nhất Chính rất tệ. 

 

Vì thế có thể thấy anh Hoa này là một người có suy nghĩ cực kỳ thấu đáo.

 

Nếu cho gã cơ hội phát triển, khéo còn khó đối phó hơn cả nhà họ Cung.

 

Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Cùng một nguyên tắc, bây giờ anh đã rơi vào tay tôi, nên đừng mong được sống thoải mái. Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, nói, ai đứng sau chỉ huy anh?”

 

Anh Hoa im lặng, chỉ tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt độc ác.

 

Tôi cau mày, chỉ cây gậy trong tay vào bả vai gã: “Hai chân của anh đã bị tôi đập gãy rồi, nhưng anh vẫn còn hai tay đấy”.

 

Anh Hoa như dùng hết sức, nói một câu: “Cút mẹ mày đi!”

 

Tôi nhìn gã chăm chú, còn gã thì không chút sợ sệt, tiếp tục đối mắt với tôi.

 

Một lúc lâu sau, tôi thở dài một hơi: “Được, anh thắng rồi, Phương Dương tôi kính trọng anh là một trang nam tử, tha cho anh một mạng”.

 

Dứt lời, tôi nói với Trịnh Cường: “Trịnh Cường, tôi đã liên lạc với người của cảnh sát rồi. Anh mau bảo người của anh thu dọn hết lũ này đi, không lát nữa khó giải thích”.

 

Lúc này, những tên đàn em bị thương của Trịnh Cường đều được đỡ dậy, ngoài một người bị thương nặng đến mức ngất xỉu ra, những người khác đều có vẻ thoải mái và nhiệt huyết.

 

Tôi chỉ liếc mắt một cái là biết họ đang mong chờ vào số tiền thưởng sắp tới, hơn nữa, sau một ngày cực nhọc vất vả, cuối cùng thì sự việc cũng kết thúc một cách nhẹ nhàng rồi.

 

Trước kia, anh Hoa xuất quỷ nhập thần như âm hồn ở Thịnh Hải, bây giờ cuối cùng đã bị tóm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-582.html.]

 

Trịnh Cường nhìn cậu đàn em đó của mình, nói: “Mấy người các cậu đưa cậu ta đến bệnh viện trước đi, tôi còn phải ở đây chờ cảnh sát đến với Phương Dương, ngoài ra còn phải trông chừng đám đàn em của lão Hoa chó c.h.ế.t này nữa”.

 

Tôi cười nói: “Trịnh Cường, đến lúc này rồi mà anh vẫn không tin tôi à?” Nói rồi, tôi chuyển ngay cho Trịnh Cường 500 nghìn.

 

Bây giờ, La Nhất Chính miễn cưỡng có thể coi là được tìm thấy một cách bình an, sự việc căn bản cũng êm xuôi rồi.

 

Nhưng sau khi xem điện thoại, Trịnh Cường lại ngạc nhiên hỏi: “Sao nhiều thế?”

 

Tôi cười đáp: “Cho cậu em bị thương nặng của anh thêm, đừng để người ta thất vọng”.

 

Vẻ mặt Trịnh Cường hơi phức tạp, hắn má hốc miệng, rồi không nói gì nữa. Lúc này, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, tôi quay người lại thì thấy Triệu Thư Hằng đang dìu La Nhất Chính chầm chậm đi về phía chúng tôi.

 

Tôi vỗ trán một cái, sao mình lại quên vụ này cơ chứ?Vừa nãy, tôi để La Nhất Chính ở lại hố đất chờ bọn tôi, không ngờ lại bị anh Hoa thà c.h.ế.t cũng không chịu khuất phục này chọc cho quên khuấy đi mất.

 

La Nhất Chính có vẻ phức tạp nhìn anh Hoa đã ngất xỉu dưới đất, rồi thở dài nói: “Gã đúng là một trang nam tử, nhưng tiếc là cứ một mực đối phó với anh Dương Tử”.

 

Trịnh Cường cũng chú ý tới La Nhất Chính, hắn nhìn cậu ta khá quen, nhưng không dám chắc chắn.

 

Cuối cùng, hắn dứt khoát lấy điện thoại ra để so với bức ảnh mà tôi đã gửi cho hắn, rồi mới nói: “Cậu chính là cậu em La Nhất Chính à?”

 

La Nhất Chính miễn cưỡng mỉm cười, bây giờ dùng từ hết sức để hình dung về cậu ta đã không còn thích hợp nữa.

 

“Đây là Trịnh Cường, ông bạn mà tôi mới quen, thủ lĩnh của băng nhóm Thiên Địa, nhóm xã hội đen lớn nhất ở Thịnh Hải. Lần này có thể cứu được cậu ra, công lớn thuộc về anh ấy”.

 

Tôi vừa giới thiệu với La Nhất Chính xong, đột nhiên nhớ ra trước kia đám Trịnh Cường đi ra ngoài đã mua bánh mỳ và nước suối, nên lại hỏi: “Trịnh Cường, bây giờ các anh còn đồ ăn thức uống gì không?”

 

Trịnh Cường nghi hoặc hỏi: “Còn thì còn, nhưng cậu cần làm gì? Đói à?”

 

Tôi bực bội đáp: “Còn thì mau lấy ra đây, hỏi lắm thế?”

 

Trịnh Cường sờ đầu, cười he he bảo một tên đàn em mở ba lô, lấy mấy chiếc bánh mỳ và vài chai nước suối chưa mở nắp ra, nói: “Lúc trước đi vội quá, chúng tôi chưa ăn hết, nhưng cũng chỉ còn bấy nhiêu thôi”.

 

Tôi nhận lấy bánh mỳ và nước suối từ tay hắn, rồi đưa cho La Nhất Chính nói: “Bây giờ, cậu có ăn được không? Bị lũ khốn ấy bỏ đói lâu như vậy, nếu có thể ăn được thì ăn một chút đi”.

 

Mắt La Nhất Chính sáng lên, vừa định giơ tay ra, chai nước suối và bánh mỳ trong tay tôi đột nhiên bị Trịnh Cường giằng mất, tôi nghi hoặc hỏi: “Anh làm gì thế? Có mấy chai nước mà cũng định vòi tiền à?”

Loading...