Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 579
Cập nhật lúc: 2025-03-18 11:34:27
Lượt xem: 1
Trong lúc căng thẳng, Triệu Thư Hằng suýt nữa đã vọt ra, may mà tôi kịp thời giữ anh ta lại.Gã cầm đầu, cũng chính là anh Hoa tát bốp một cái lên mặt tên đàn em kia: “Con mẹ mày, kêu cái gì mà kêu? Làm ông đây giật cả mình! Nói, có chuyện gì?”
Tên đàn em kia bị đánh cũng không dám tức giận, ôm mặt nói: “Bên ngoài, bên ngoài có một đám đông người đến, nhìn có vẻ không có ý tốt, không phải là người của chúng ta”.
Anh Hoa nhíu mày chửi: “Fuck, mày không dùng cái óc lợn của mày mà nghĩ đi à, sao có thể là người của chúng ta được? Kệ đi, tên La Nhất Chính kia bị cướp đi rồi, giờ chúng ta trở về cũng khó tránh khỏi trách nhiệm, thế thì giờ xử lý luôn đám chuột nhắt bản địa này cho xong, trở về lấy công chuộc tội”.
Nói rồi anh Hoa xắn tay áo lộ ra nửa người toàn hình xăm, gã gào lên: “Các anh em, theo tao lên cửa trước. Phải rồi, bảo người gọi mấy thằng phế vật trên tầng xuống”.
Anh Hoa vừa nói dứt lời thì tên đàn em đã đến trước mặt chúng tôi “ồ” một tiếng rồi quay người trở về.
Anh Hoa vừa giải thích xong thì khuôn mặt bọn chúng đều trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Còn tôi thì mừng thầm, xuất hiện vào lúc này không phải Trịnh Cường thì là ai? Tuy họ chỉ còn lại mười lăm người nhưng nếu đối phó với đám này cũng sẽ không thua quá thảm hại.
Chỉ cần chúng tôi nhân lúc họ đang đánh đ.ấ.m ác liệt rồi ra tay từ phía sau thì đám người này sẽ dễ dàng thất bại.
Lúc này tôi cũng nhớ tới lời Trịnh Cường, tổ chức bắt cóc La Nhất Chính không phải là tổ chức bản địa, bởi những tổ chức ở nơi này Trịnh Cường đều biết hết. Mà những lời của anh Hoa cũng vừa hay nói lên điều này.
Nếu đám anh Hoa là người bản địa Thịnh Hải thì không thể nào chưa nghe nói đến băng nhóm Thiên Địa của Trịnh Cường, càng không thể không biết, vì thế đám người này nhất định không phải là người nơi đây.
Kẻ sai khiến đứng đằng sau đối phó tôi cũng là người ngoài vùng, đám người này cũng không phải người Thịnh Hải.
Lòng tôi càng ngày càng loạn, dường như có một tia sáng lóe qua nhưng thoắt cái đã biến mất, lại không nhớ nổi là cái gì.
Khi tất cả mấy tên đàn em đã chạy đến cửa trước, tôi giơ tay ra hiệu với Triệu Thư Hằng, tôi nói: “La Nhất Chính, cậu ở đây đã, chúng tôi ra phía trước xem tình hình”.
La Nhất Chính ừm một tiếng, tôi khẽ đặt cậu ta xuống đất, may sao bây giờ là tháng bảy, ban đêm ở Thịnh Hải không lạnh.
Tôi và Triệu Thư Hằng khẽ mon men đến sát vách tường của căn nhà, vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại ở phía trước.“Chúng mày là lũ từ nơi khác đến đã bắt cóc cậu em La Nhất Chính đúng không? Dám làm xằng làm bậy ở địa bàn của ông đây, đã hỏi ý kiến tao chưa hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-579.html.]
Đây là giọng của Trịnh Cường, nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tôi và Triệu Thư Hằng lập tức thấy kích động.
Sau đó là giọng của anh Hoa: “Mày là cái thá gì? Lúc ông đây lăn lộn ở Thịnh Hải, mày còn chưa ra đời đâu con!”
Trịnh Cường do dự một lát, hỏi: “Mày là người ở đâu? Tao là Trịnh Cường, đại ca của băng nhóm Thiên Địa”.
Dù câu nói này của Trịnh Cường hơi có vẻ nhún nhường, nhưng tôi vẫn cảm thấy đầy khí thế.
Anh Hoa đó càng cười điên cuồng hơn: “Băng nhóm Thiên Địa? Chính là cái tổ chức có biệt danh là “ngu ngốc” ấy hả? Nghe nói chúng mày không dính dáng tới mại dâm, ma túy và cờ bạc, không bao giờ làm chuyện xấu. Mẹ kiếp, thế mà cũng đòi là xã hội đen à? Sao chúng mày không đi làm cảnh sát luôn đi? Còn định hỏi gốc gác của ông đây nữa, biến mẹ về nhà mà chơi đi!”
Anh Hoa nói xong, Trịnh Cường cuối cùng đã không nhịn được nữa, bắt đầu chửi mắng: “Các anh em đâu, đập c.h.ế.t thằng này!”
Anh Hoa cũng gào lên: “Các anh em, cho lũ ngu này biết ở cái đất Thịnh Hải này, ông trời có đến đây cũng phải nhượng bộ chúng ta đi!”
Dứt lời, người của hai phe đã xông lên, tiếng ồn ào, tiếng kêu than, tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi, không cần nhìn cũng biết nhất định bên trong đang rất hỗn loạn.
Tôi nói nhỏ: “Lát nữa, chúng ta sẽ xông ra từ phía sau, chặn đường lui của lũ khốn này. Chỉ cần bắt được chúng nó, phe thứ ba sẽ không còn uy hϊế͙p͙ gì với chúng ta nữa”.
Triệu Thư Hằng đồng ý, anh ta biết võ, nhưng lúc trước đã bị năm người dồn ép, rồi lại bị tôi kéo đi, không cho ra tay, chắc bây giờ đã ngứa tay lắm rồi, trong lòng buồn bực cũng không thể nói ra.
Nghe thấy tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức xắn tay áo, bây giờ chính là đánh nhau đao thật s.ú.n.g thật rồi.
Tôi chỉ vào ruộng rau ở phía sau, nói: “Tôi sẽ ra phía sau ngồi chờ trước, còn anh đi sang phía cửa bên chờ. Lát nữa khi nào có cơ hội, tôi sẽ nói cho anh biết, sau đó anh xông lên từ phía sau, còn tôi sẽ chạy từ chỗ này sang”.
Triệu Thư Hằng đồng ý ngay, rồi cũng men theo chân tường, đi chầm chậm ra ruộng rau.
Vì đang là nửa đêm, mà trong ruộng rau lại có rất nhiều rau bắp cải trắng, vì thế tôi khom người xuống lẻn đi không hề bị phát hiện.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra, sau vài ngày cùng tôi điều tra, tính cách của Triệu Thư Hằng vô hình trung đã thay đổi rất nhiều.