Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 574
Cập nhật lúc: 2025-03-17 11:39:17
Lượt xem: 1
Sau đó là tiếng bước chân vang lên càng lúc càng gần, có lẽ là đang đi về phía cửa, tôi và Triệu Thư Hằng cùng thấy thấp thỏm.
Tôi gật đầu với Triệu Thư Hằng, anh ta hơi khom người xuống giống như một con báo, thủ thế tấn công, tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Rầm!
Người nọ vừa ra khỏi cửa, thậm chí còn chưa nhìn rõ cảnh vật ở bên ngoài đã bị chúng tôi tập kích.
Tên đó mới “a” lên được một tiếng, đã ngã bụp xuống đất.Bởi vì đang ở trong phòng nên tiếng động vang to rõ rệt.
Tôi và Triệu Thư Hằng liếc nhìn nhau, mặc kệ người nằm trên mặt đất, bất chấp tất cả xông thẳng lên tầng trên.
Gần như là cùng lúc, trên lầu cũng vang lên vài tiếng bước chân hỗn loạn.
Tôi thấp giọng hét lên một câu: “Tôi bên trái, anh bên phải”. Triệu Thư Hằng gật đầu.
Lúc này, chúng tôi đã không còn thời gian để sắp xếp một cách chi tiết nữa, bên trêи chắc chắn có không ít người.
Nếu chúng tôi phản ứng chậm, điều chờ đợi chúng tôi có lẽ sẽ là cả hai bị bắt, thậm chí là mất mạng ngay tại đây. Chúng tôi chạy lên cầu thang, tôi xông thẳng về phía bên trái.
Ba tên đàn em ở bên kia đang cuống cuồng mặc quần áo, nhìn thấy tôi chạy lên thì không quan tâm đến quần áo nữa, mà cầm con d.a.o ở cạnh giường lên đ.â.m về phía tôi. Tôi né sang một bên, tránh được d.a.o này, thuận thế húc vai một cái.
Tên đàn em kia không chịu nổi, vừa bò từ giường dậy đã lại ngã xuống. Bấy giờ, hai gã khác cũng đã lao tới, một người trong đó còn đang mặc quần, nhưng không mặc nữa, mà dùng thắt lưng quất thẳng về phía tôi mang theo tiếng gió vù vù.
Người cuối cùng thì phản ứng nhanh hơn nhiều, hắn đã cầm một cây gậy gỗ không biết giấu ở đâu lên từ lâu, rồi đập mạnh về phía đầu tôi.
Trong lòng tôi chợt lạnh đi, xem ra những kẻ này thật sự muốn dồn tôi vào chỗ chết.Nếu đã như vậy, tôi cũng không nương tay nữa.
Tôi nhanh chóng lăn sang một bên, né đợt tấn công của bọn chúng.
Hai người đó hiển nhiên bị bất ngờ, nhưng phản ứng cũng không chậm, thắt lưng và gậy gỗ lại đuổi sát theo sau. Tôi không lùi mà tiến, nghiêng người tiếp tục tránh khỏi cây gậy gỗ.
Tên kia thu tay không kịp, bị tôi đ.ấ.m một phát vào mặt, lập tức phun một ngụm m.á.u kèm theo mấy cái răng ra. Dây thắt lưng của kẻ còn lại thì tôi không thể tránh được, nó đã đánh trúng lưng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-574.html.]
Tôi gắng gượng chịu một đòn này, chỉ cảm thấy sau lưng mình đau rát. Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng đang đánh nhau với người ở phía bên phải, nhưng bên đó có những năm người.
Triệu Thư Hằng hầu như bị đánh áp sát, thỉnh thoảng còn trúng một đòn.
Tôi không có thời gian kiểm tra vết thương ở sau lưng thế nào, lập tức xoay người đạp một cú, vừa khéo trúng n.g.ự.c tên còn lại.
Sắc mặt tên đó nhanh chóng thay đổi, hắn ta ngã xuống đất kêu khóc đau đớn. Lúc này, ba tên ở bên trái cầu thang đã ngã xuống hết.
Tên đầu tiên giãy giụa muốn đứng dậy, thấy vậy, tôi bèn tiến lên đạp thêm một cú nữa, tên đó á lên một tiếng, tiếp tục ngã xuống đất.
Giờ này, tình hình của Triệu Thư Hằng lại cực kì không ổn, một địch năm vốn đã bị dồn đánh hoàn toàn, đánh nhau lâu như vậy, thể lực của anh ta hẳn cũng sắp cạn rồi.
Tôi vội vàng chạy như bay sang đó, gia nhập cuộc chiến. Năm người đều đang toàn tâm toàn ý đối phó Triệu Thư Hằng, hoàn toàn không có ai chú ý đến tôi, thậm chí bọn họ còn không phát giác ra ba tên kia đã ngã ngục hết.
Thấy Triệu Thư Hằng bị một con d.a.o bổ dưa c.h.é.m tới, tôi nắm lấy cơ hội, bật người lên đá vào lưng của kẻ cầm d.a.o ấy.
Tên đó không kịp phòng bị, lập tức ngã nhào về phía trước.
Triệu Thư Hằng vội vàng né đi, nhưng lại bị con d.a.o pha trong tay một tên khác c.h.é.m xéo qua, trên cánh tay anh ta lập tức xuất hiện một vết thương dài hẹp. Tôi cũng không quan tâm đến chuyện gì nữa, dùng cả tay và chân tiếp tục đánh nhau.
Bốn tên còn lại thấy tôi gia nhập lại đồng loạt quay sang đối phó tôi.
Triệu Thư Hằng thì nhân cơ hội đó tránh sang một bên, thở dốc hổn hển, đồng thời xé một miếng vải băng bó qua vết thương trên cánh tay.
Thể lực của tôi vốn dĩ tương đối tốt, nhưng liên tục đánh bại bốn tên lúc trước cũng khiến tôi mệt rồi.
Tuy nhiên, giờ phút này rơi vào bước đường cùng, không biết mình lấy đâu ra sức mạnh, tôi thực sự chống chọi được sự tấn công của bốn tên.
Thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, tôi lớn tiếng mắng: “Triệu Thư Hằng, tên c.h.ế.t tiệt kia! Còn không mau tới giúp tôi, tôi mà c.h.ế.t thì anh cũng đừng hòng chạy thoát được!”
Triệu Thư Hằng vừa băng bó vết thương xong, nghe tiếng tôi mắng, anh ta cũng giận dữ hét lên ngay: “Ông đây có bảo anh sang giúp không hả?”
Tuy nói như vậy, nhưng Triệu Thư Hằng vẫn xông qua.