Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 564
Cập nhật lúc: 2025-03-15 20:01:07
Lượt xem: 0
Dùi cui điện dù sao cũng quá dài, còn d.a.o ngắn thì lợi dụng sơ hở để đ.â.m thẳng vào chỗ hiểm yếu của người cảnh sát đó, thấy người cảnh sát không kịp thu d.a.o ngắn về, còn d.a.o ngắn của tên da trắng đã sắp đ.â.m thẳng vào cổ người cảnh sát, cửa quán bar đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang!
Ầm!
Người Ôn Hân hơi run lên, cô ấy dựa sát vào tôi một chút, còn tôi thì nhìn thấy rất rõ ràng. Tề Vũ Manh vừa nổ s.ú.n.g lên trời, vì cửa quán bar là nơi tương đối trũng xuống nên tiếng vang rất mãnh liệt.
Tiếng s.ú.n.g không chỉ khiến tên da trắng giật mình mà còn khiến chúng tôi giật mình.Người cảnh sát còn không thèm nói cảm ơn, vội vàng lùi về phía sau.
Còn Tề Vũ Manh thì nhanh chóng cúi người, nòng s.ú.n.g nhắm vào n.g.ự.c tên da trắng.Khóe miệng tên da trắng giật giật, đang định nói gì đó thì cảnh sát xung quanh đã tiếp tục thu hẹp phạm vi bao vây, sau đó vang lên một hồi âm thanh mở bảo hiểm ra.
Tên da trắng cười hi hi, hắn vứt mạnh d.a.o ngắn trong tay xuống đất rồi giơ hai tay lên: “Vừa nãy tôi chỉ muốn giao lưu võ thuật một chút với anh cảnh sát cầm loa thôi mà”.
Tề Vũ Manh gằn giọng: “Bắt lấy hắn!”
Cảnh sát xung quanh ập lên, vây lấy tên da trắng. Hiển nhiên là Tề Vũ Manh đang thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy nhìn về phía cửa quán bar: “Tất cả ngồi xuống hết đi, hai tay ôm đầu!”
Thấy cảnh này, những người còn lại do nhà họ Cung phái đến cũng đều ôm đầu ngồi xuống, mấy cảnh sát còn lại thì còng tay họ lại, tất cả mất đi sức phản kháng, nhìn y hệt một xâu hồ lô đường.
Thấy xung quanh đã yên lặng, tôi vỗ vai Ôn Hân nói: “Chúng ta qua đó xem đi”.
Tề Vũ Manh kiểm tra một chút, sau khi xác nhận tất cả đã bị còng lại mới khóa chốt an toàn của s.ú.n.g cảnh sát, bỏ về bên eo rồi than với tôi: “Haizz, lại lãng phí một viên đạn, lần này trở về phải biết báo cáo rồi”.
Tề Vũ Manh vừa nói xong, người cảnh sát cầm loa vừa nãy đã vội vội vàng vàng đi tới, nói với vẻ kích động: “Cảnh sát Tề, thực sự cảm ơn cô. Nếu không phải lần này có cô thì e là tôi đã toi đời rồi”.
Tề Vũ Manh cười nói: “Không có gì đâu, đây là điều tôi nên làm. Hơn nữa không ai ngờ được rằng ở Thịnh Hải này lại có người dám tập kích cảnh sát”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-564.html.]
Khuôn mặt của người cảnh sát cầm loa trở nên nghiêm túc, hỏi: “Cảnh sát Tề, cô có chuyện gì cần giúp không? Nếu không có gì thì tôi đưa các anh em về trước nhé, những người này to gan như vậy, phía sau nhất định có người sai khiến, lần này nhất định phải xử lý nghiêm chỉnh”.
Tề Vũ Manh nhìn tôi, tôi bối rối nói: “Chắc là ổn rồi, chuyện lần này quả thực là ngoài ý muốn, bình thường trị an rất tốt mà, tôi cũng từng ở Thịnh Hải một khoảng thời gian”.
Người cảnh sát cầm loa đó cười cười rồi hô lên: “Mọi người về cục cảnh sát thôi”.
Nói rồi phất tay, những người còn lại lục tục đưa người lên xe.
Trước khi đi, tôi hỏi người cảnh sát cầm loa kia: “Anh cảnh sát, lúc nãy khi tên kia tập kích anh, sao anh có thể kịp thời chặn lại vậy? Lúc đó chúng tôi đều cho rằng…”
Người cảnh sát cầm loa đó cười: “Thực ra là một cảnh sát thì đều phải chuẩn bị trước những thứ này, vì thế khi hắn tiếp cận tôi thì tôi cố ý làm như bị mắc lừa, nhìn sang bên cạnh, vì thế hắn mới lợi dụng sơ hở mà tôi cố ý tạo ra để ra tay”.
Rồi anh ta lại nói: “Tất nhiên nếu hắn không có ý định tập kích tôi thì chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện sau đó”.
Tôi nhìn thấy trên trán anh ta vẫn còn dấu vết mồ hôi lạnh vừa khô, tôi cười: “Có cảnh sát như anh, tình hình trị an của Thịnh Hải nhất định sẽ càng ngày càng tốt nhờ vào lực lượng cảnh sát”.
Thấy đám người bị cảnh sát dẫn lên xe, khi đi qua tôi tên da trắng đi đầu còn nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hứng thú, khẽ giọng nói: “Anh là Phương Dương à? Quả nhiên là một tên khó chơi”.
Nhưng cảnh sát bên cạnh hắn lại dùng lực, cánh tay tên da trắng bị khóa lại, hắn lộ ra biểu cảm đau khổ. Một cơn gió lạnh thổi qua.
Dù đang tiết trời nóng nực nhưng tôi vẫn không kìm được mà run lên, dù sao cũng coi như đã vượt qua được sự nguy hiểm ngày hôm nay rồi.
Lúc này Tề Vũ Manh cũng đi theo những cảnh sát còn lại: “Phương Dương, tôi đi về trước để lấy lời khai của họ, lát nữa nếu Trịnh Cường quay về thì có tin tức gì mọi người nhớ phải kịp thời thông báo cho tôi”. Nói xong thì cô ấy lên xe.
Tôi khẽ nói với Ôn Hân: “Ôn Hân, cậu thấy chưa? Tôi nhận ra từ khi tốt nghiệp, tôi càng ngày càng hay gây chuyện. Nếu cậu kiên trì muốn ở lại giúp tôi, có thể…”
Đôi mắt đẹp đẽ của Ôn Hân trợn lên nhìn tôi: “Thế này đã là gì? Năm đó tôi đây bắt đầu từ một nhân viên quèn, mãi cho đến bây giờ có sóng gió gì mà tôi chưa trải qua cơ chứ, huống hồ là chút chuyện vặt này?”