Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 563

Cập nhật lúc: 2025-03-15 20:00:56
Lượt xem: 1

Những người khác tuần tự bao vây lối vào của quán bar, có người cầm súng, có người bật công tắc của dùi cui điện, ánh điện lóe ra trên đó khiến người ta phải run rẩy.

 

Còn chúng tôi cũng chú ý thấy trong tay đám người kia xách cả vũ khí, đa phần là những vũ khí thô sơ như ống thép, cũng có cả vài con d.a.o bổ dưa hấu.

 

Đám đông xao động trong chốc lát, người của Trịnh Cường biết điều nên ngồi thụp xuống, nhưng đám người mà nhà họ Cung phái tới rất cứng đầu, không có chút phản ứng nào hết.

 

Một người trong số đó nhanh chóng bước ra, mặc áo T-shirt và quần bò thủng lỗ chỗ, khoác jacket, trông rất sạch sẽ, nhưng ánh mắt cực kỳ nham hiểm.

 

Trong tay hắn cầm một con d.a.o găm, trông khá giống chủy thủ mà chúng tôi từng thấy trong phim truyền hình.

 

Có vẻ hắn là kẻ cầm đầu, sau khi bước ra, hắn nhìn nhóm người Tề Vũ Manh với vẻ thiếu thiện chí. Nhìn thấy con d.a.o găm đó mà tôi chợt thấy lòng mình lạnh toát, may mà sau khi được Bạch Vi thông báo, chúng tôi phản ứng đủ nhanh nhạy, nếu không đến lúc hỗn loạn ăn một nhát d.a.o thì e rằng không c.h.ế.t cũng mất nửa cái mạng.

 

Đồng thời, tôi cũng thầm cảm thán về mức độ độc ác của Cung Chính Vinh. Nhà họ Cung này chơi chiêu nào cũng chí mạng.

 

Phe thứ ba cùng lắm chỉ dùng đến bắt cóc, mà Cung Chính Vinh ra tay thì giống hệt Cung Chính Văn, luôn muốn dồn tôi vào chỗ chết.

 

Triệu Thư Hằng vẫn nhìn tới nhìn lui với cái vẻ cà lơ phất phơ kia, Ôn Hân thì lại gần tôi hơn một chút.

 

Tôi biết suy nghĩ của cô ấy, nhưng không muốn khiến cô ấy đau lòng hơn, đành giả bộ không biết, hít lấy mùi thơm bay ra từ đầu vai của cô ấy, rồi chăm chú nhìn vào đám người.

 

Tên da trắng cầm đầu hỏi: “Sao thế hả đồng chí? Chúng em ở đây đợi người ta, có vấn đề gì ạ?”

 

Người cảnh sát cầm loa hô lên: “Bất kể các người tới đây làm gì, bỏ vũ khí xuống đã!”

 

“Vũ khí? Anh đang nói tới thứ trên tay tôi hả?” 

 

Hắn chỉ vào con d.a.o găm trên tay mình, đi về phía người cảnh sát cầm loa như đang đi dạo: “Đây không phải vũ khí gì đâu, em cầm cái này để cắt móng tay mà đồng chí!”

 

Người cảnh sát cầm loa nhíu mày: “Cảnh cáo anh lập tức dừng bước, nếu không chúng tôi sẽ dùng tới biện pháp nghiệp vụ”.

 

Anh ta vừa dứt lời, các anh cảnh sát khác cũng tiến lên phía trước một chút, thu hẹp vòng vây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-563.html.]

 

Tề Vũ Manh làm đầu tàu, bước hẳn tới bên cạnh người cầm loa. 

 

Tề Vũ Manh cũng nói: “Đề nghị anh lập tức buông vũ khí xuống, hai tay ôm đầu, nếu không chúng tôi sẽ dùng đến biện pháp nghiệp vụ!”

 

Tề Vũ Manh vừa nói vừa nắm chặt khẩu súng, nhắm về gã sạch sẽ. 

 

Tên da trắng cười cười: “Tôi có làm gì đâu, tôi đứng lâu quá nên muốn cử động chút thôi mà”.

 

Vừa nói, tên da trắng vừa tiếp tục bước chầm chậm về phía người cảnh sát cầm loa, không hề để tâm tới khẩu s.ú.n.g trong tay những viên cảnh sát khác. Thấy khoảng cách của đôi bên càng lúc càng gần, tôi thấy Tề Vũ Manh cũng căng thẳng theo.

 

Tuy rằng cô ấy là đội trưởng đội hình sự của phân khu Yến Kinh, nhưng dù gì thì kinh nghiệm vẫn non nớt, chưa trải qua chuyện này.

 

Mà viên cảnh sát cầm loa cũng lấy từ sau lưng ra một cây dùi cui điện, “tạch” một tiếng bật nút, cầm sát bên người để có thể ra tay bất cứ lúc nào. Tôi nhìn cảnh ấy mà hết sức chấn động.

 

Cung Chính Vinh tìm đâu ra đám người này vậy? Không nghe lời cảnh cáo của cảnh sát thì thôi, lại còn bước lên phía trước khiêu chiến với họ?

 

Thời khắc người cảnh sát cầm loa lấy dùi cui điện ra, tên da trắng khựng lại, sau đó tiếp tục cười cười chỉ vào anh cảnh sát: “Đồng chí, anh nhìn kìa, trên vai anh có con sâu, để tôi vỗ nó ra giúp anh nha”.

 

Nói rồi, tên da trắng không hề có ý định dừng lại, tiếp tục đi về phía Tề Vũ Manh và anh cảnh sát cầm loa. Tôi nhìn cảnh ấy mà nhíu mày, khoảng cách của đôi bên rất gần, nếu hắn ra tay thì Tề Vũ Manh hoặc người cảnh sát cầm loa sẽ rất bị động.

 

Quả nhiên, đúng với dự đoán của tôi, người cảnh sát cầm loa nghiêng đầu nhìn vai mình, cùng lúc đó, tên da trắng đột ngột xông ra, con d.a.o găm trong tay xiên về phía anh ta.

 

“Cẩn thận!” Tề Vũ Manh hét to, đang định giơ tay nhưng tên da trắng kia ra tay nhanh hơn cả cô ấy, con d.a.o ngắn đã đến trên mặt người cảnh sát cầm loa.

 

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là người cảnh sát cầm loa cứ như là đã biết trước vậy, cây dùi cui điện lóe sáng kia đã xuất hiện trước mặt anh ta, vừa lúc chặn lại thế d.a.o này. Mà con d.a.o ngắn kia hình như không phải làm từ kim loại, nó hoàn toàn không dẫn điện.

 

Tên da trắng đó khẽ hừ một tiếng, con d.a.o ngắn lại lần nữa đ.â.m tới chỗ người cảnh sát cầm loa.

 

Người cảnh sát đó vứt mạnh cái loa trong tay đi, cây dùi cui điện chắn lại đòn tấn công của tên da trắng.

 

Chỉ ngắn ngủi mấy giây mà hai người đã giao đấu cả mấy lần. Quả thực là không phân cao thấp, hung hiểm vô cùng.

Loading...