Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 530

Cập nhật lúc: 2025-03-07 19:25:34
Lượt xem: 0

Dù sao phải ở chung với Tưởng Dao từ sáng tới tối, thì chỉ cần là đàn ông bình thường đều chắc chắn không chịu nổi.

 

Cậu làm vậy là đề phòng bản thân kìm nén quá mức mà làm ra một số hành động không lý trí mà thôi.

 

“Vậy cậu có thể cho tôi xem điện thoại được không?”

 

Tưởng Dao đứng ở cửa, đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ di chuyển.

 

“Điện thoại gì?” Lâm Dật sửng sốt một lát, cậu theo bản năng lui về phía sau một bước.

 

“Không phải vừa rồi cậu đang nhìn điện thoại sao? Tôi muốn xem bức ảnh bên trong là ai.”, Tưởng Dao nói.

 

“Không có đâu, trong đó không có gì cả, cô nhìn lầm rồi.”, Lâm Dật phủ nhận.

 

“Dám nhìn còn không dám cho tôi biết hả?”

 

“Đưa điện thoại cho tôi.”

 

“Tôi không thích đàn ông không có trách nhiệm.”

 

Qua mấy ngày tiếp xúc gần gũi, Tưởng Dao có thể cảm nhận được cậu nhóc nhỏ hơn mình mấy tuổi này có ý với cô.

 

Nhưng là một phú nhị đại đẳng cấp. Mà ngay cả can đảm để bày tỏ với cô cũng không có.

 

Ngược lại cậu ấy trông giống học sinh cấp hai thầm thích bạn nữ vậy. Tưởng Dao là một chị gái siêu cool ngầu, nên cô ấy không khỏi hiếu kỳ.

 

Đối mặt với ánh mắt của Tưởng Dao, Lâm Dật đành cắn răng đưa điện thoại từ sau lưng vào tay Tưởng Dao. Vuốt màn hình.

 

“Đây là ảnh chụp lâu lắm rồi của tôi.”

 

“Nó được chụp ở Luân Đôn vào hai năm trước.”

 

“Cậu thích tôi tô son môi rồi mặc đồng phục sao?”

 

Tưởng Dao vuốt ảnh trong điện thoại một cái, sau đó xóa ảnh rồi mới trả lại cho Lâm Dật.

 

“Cũng được, cô mặc đồng phục trông rất khí chất, sau đó… mẹ kiếp, cô xóa ảnh làm gì, còn phải ở đây mấy ngày nữa, cô không định để cho tôi đường sống à.”

 

Nhìn bức ảnh bị xóa trên điện thoại, Lâm Dật khóc không ra nước mắt. Đây là bức ảnh cậu vất vả mãi mới tải được từ trên trang cá nhân của Tưởng Dao xuống.

 

Bây giờ Tưởng Dao đã đặt thiết lập trạng thái bài đăng hiển thị còn ba ngày, mấy tấm ảnh đáng yêu kia cũng bị cô ấy xóa hết rồi, giờ này Lâm Dật khóc không ra nước mắt.

 

“Tôi ở đây rồi, cậu còn muốn ảnh làm gì?” Tưởng Dao nói xong thì cầm chai rượu bước vào phòng.

 

Biển về đêm có chút mát mẻ. Tưởng Dao mặc quần đùi vải bông trắng và áo phông.

 

Ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết. Da thịt cũng vô cùng mịn màng. Đôi mắt ngấn nước dường như có thể làm người ta tan chảy.

 

Dáng người mảnh mai cao gầy.Tuy ăn mặc đơn giản nhưng cả người đều lộ ra khí chất thành thục quyến rũ.

 

Tưởng Dao đi vào phòng rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Dật.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-530.html.]

Sau đó cô ấy quay mặt sang một bên để lộ sườn mặt hoàn mỹ không tỳ vết cùng cái cổ thon dài trắng nõn: “Tôi không nhìn cậu, cậu mau làm đi.”

 

“Cứ thế này mà làm sao?”, Lâm Dật nuốt nước miếng.

 

“Ừ”, Tưởng Dao gật đầu.

 

Im lặng trong mười giây.Lâm Dật thở dài nói: “Thôi đi, cô nên đi về đi.”

 

“Sao vậy?”, Tưởng Dao kinh ngạc hỏi.

 

“Tôi, tôi làm không được…”, Lâm Dật xấu hổ. 

 

Đùa gì vậy, làm thế thì vô cùng xấu hổ.

 

“Tại sao?”

 

“Cậu có thể xem ảnh của tôi, vậy hiện giờ người thật ở đây rồi thì sao lại không làm được chứ?”

 

Tưởng Dao quay đầu lại, cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm Lâm Dật.

 

“Việc này không dễ giải thích được…giống như cô thích một món đồ nào đó từ lâu, ngày đêm mong có được nó, nhưng một ngày nọ nhân viên bán hàng bất ngờ mang nó đến cho cô, bảo cô rằng có thể chạm vào hoặc thử một lần. Nhưng thứ này lại không thuộc về cô, cảm giác này rất phức tạp, cô hiểu được không?”, Lâm Dật cố gắng giải thích.

 

“Cậu muốn có được tôi?”, Tưởng Dao đột nhiên mở to hai mắt.

 

“Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì, tôi muốn ngủ rồi, cô còn có việc gì không?”, Lâm Dật bất lực nói.

 

“Không có chuyện gì, cậu ngủ đi, tôi về đây.”

 

Tưởng Dao đứng lên, cặp đùi trắng nõn chói mắt đi ngang qua Lâm Dật sau đó dừng lại ở cửa, cô ấy quay đầu lại hỏi: “Cậu không khó chịu sao? Có cần tôi giúp không?”

 

Cô có thể thấy được Lâm Dật đang nghẹn đến khó chịu. Cô vốn nghĩ rằng xóa ảnh trên điện thoại đi, sau đó Lâm Dật tự nhìn cô làm thì sẽ thoải mái hơn một chút.

 

Nhưng không ngờ cậu ấy lại có chướng ngại tâm lý. Nên cô bỗng dưng cảm thấy băn khoăn.

 

Có phải Lâm Dật vẫn luôn khó chịu như thế vì cô không.

 

“Thật sao?”, Lâm Dật kinh ngạc ngẩng đầu lên, cậu không tin được nhìn chằm chằm chị gái siêu ngầu trước mặt.

 

“Haizz.”Tưởng Dao bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xoay người đi về phía Lâm Dật.

 

Tim tôi run lên, vừa tỉnh dậy ba tên đầu sỏ kia đã bị g.i.ế.c rồi: “Đã điều tra ra là ai làm chưa?”

 

Tề Vũ Manh nói: “Phán đoán ban đầu là do người của thế lực thứ ba làm”.

 

Trong đầu tôi hiện ra biểu cảm nửa cười nửa không của anh trai Tiểu Nguyệt, cảm giác trái tim vừa được thả lỏng của mình lại bắt đầu căng thẳng.

 

“Giờ t.h.i t.h.ể của họ đang ở đâu?” Tôi hỏi.

 

Sau khi cuộc gọi bị ngắt máy, Vương Trung Sinh cũng lập tức gọi điện tới.

 

“Lâm thiếu gia, tôi là Vương Trung Sinh.”

 

“Ừ, ông nói đi”, Lâm Dật nhẹ thở dài, cậu nói nhỏ.

Loading...