Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 528
Cập nhật lúc: 2025-03-07 19:25:06
Lượt xem: 0
Tưởng Dao là cô gái cực phẩm như vậy thì sao có thể giúp mình làm chuyện đó chứ.
Đặc biệt là sau khi quay về, Tưởng Dao lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu hãnh và ít nói. Cô mặc đồ công sở OL màu đen, váy ôm sát mông, tất da chân màu đen…
Khí chất thanh tao lạnh lùng khiến Lâm Dật ngồi bên cạnh mà vô hình cảm nhận được khoảng cách.
“Cậu thật sự không định đi bệnh viện xem sao à?”, Tưởng Dao quay đầu lại nhau mày hỏi…
“Tôi không cần đâu, cảm ơn”, Lâm Dật ủy khuất nói.
“Vậy thì được rồi”, sắc mặt của Tưởng Dao có chút thất vọng.
Lúc ở Luân Đôn cô nghe nói, thời gian và chất lượng của bạn trai là rất quan trọng.
Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống tình cảm sau này của hai người. Chỉ có điều…
Hai phút thì ngắn quá chăng? Bạn trai của những người khác hình như đều không dưới hai mươi phút.
Tưởng Dao nhau mày nhìn Lâm Dật, cuối cùng thở dài.
Có lẽ, cậu ấy vẫn là đứa trẻ chăng? Hai người trầm ngâm đến tận lúc xuống xe, ai về nhà người nấy.
Lâm Dật ngồi trên ghế sofa nghĩ một tiếng hơn, cảm thấy chuyện này nhất định phải giải thích rõ với Tưởng Dao.
Nếu không thì sau này không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt cô nữa. Lâm Dật rời khỏi nhà, vừa đi vừa nghĩ cách nói.
Nhưng khi sắp đến cổng biệt thự nhà Tưởng Dao thì bị hàng xe Maserati màu trắng chắn đường.
Năm chiếc xe đang nằm đối diện với Lâm Dật, còn chỗ đậu xe đối diện với cửa lớn.Năm sáu người đàn ông mặc đồ âu đứng bên cạnh xe.
Người đứng đầu có dáng vẻ khá lịch lãm, mặc sơ mi trắng, cắt đầu đinh đi về phía Tưởng Dao đang đứng ở cửa lớn.
“Tưởng Dao! Em về rồi à, nghe nói em không nói gì mà đi Hải Nam nghỉ dưỡng, khiến anh lo quá, chỉ sợ em xảy ra chuyện gì ở đó. Giờ nhìn thấy em bình an trở về rồi, anh cũng yên tâm rồi”.
Người đàn ông đó với sắc mặt nghiêm túc nhìn Tưởng Dao nhưng ánh mắt có chút rực lửa nhìn thân hình mềm mại hoàn hảo của Tưởng Dao.Người theo đuổi Tưởng Dao ư? Lâm Dật nhau mày.
Cậu biết là với điều kiện của Tưởng Dao thì không thiếu những người theo đuổi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-528.html.]
Chỉ có điều mặc dù người đàn ông này là lần đầu cậu gặp nhưng giọng nói khá quen, hình như là không lâu trước đây đã nghe thấy rồi.
“Tôi chỉ đi Hải Nam thôi thì có nguy hiểm gì chứ. Hơn nữa có liên quan gì đến anh không?”
Tưởng Dao mặc đồng phục với tất da chân, nhau mày nhìn người đàn ông trước mặt.
“Sao lại không liên quan chứ? Anh là chồng tương lai của em mà, còn em là vợ sắp cưới của anh.Vì thế mà em đi đâu thì cũng nên nói trước với anh một tiếng chứ? Hơn nữa em còn đi cùng một người con trai nữa. Là người sắp có chồng, như vậy có phải hơi quá đáng không?”, người đàn ông nói xong lộ vẻ mặt không vui.
Vợ sắp cưới? Chồng…? Lâm Dật nhìn đội siêu xe trước mặt và nghe ngữ khí nói chuyện của người đàn ông kia thì cậu nhớ ra, đây dường như là người mà cậu từng gặp và nghe thấy ở đâu đó.
Chính là nửa tháng trước, tối hôm đó gã uống say rồi gây rối đập xe ở trước cổng nhà Tưởng Dao, còn ép cô ấy đến núi Phong Diệp đua xe nữa.
Gã chính là người tự xưng là chồng sắp cưới của Tưởng Dao.
Gã đeo khuyên tai ở tai trái, trêи mặt với biểu cảm ngông cuồng vô cùng.
Gã đem đến cho Lâm Dật cảm giác, không phải gã quan tâm Tưởng Dao mà là đến hỏi tội.
“Nói xong chưa?”, Tưởng Dao hỏi.
“À, anh nói xong rồi, em không định cho anh câu giải thích sao?”, người đàn ông hỏi.
“Còn nhớ hôm đó trước khi đua xe chúng ta đã cam kết thế nào không? Anh thắng thì tôi thuộc về anh, còn nếu anh thua thì hôn ước coi như hủy bỏ, từ nay không được quấy rầy tôi nữa. Có mấy ngày mà anh đã quên rồi sao?” Mặc dù hôm đó ở núi Phong Diệp là Lưu Nhân Nhân giúp cô ấy đua xe thắng nhưng đối phương không biết, như vậy thì vẫn coi như Tưởng Dao thắng trận đó.
“Ha ha, tất nhiên là anh nhớ, chỉ có điều, trận đua đó là hiệp ước giữa chúng ta thôi. Nhưng em nghĩ, bố mẹ em sẽ chủ động hủy hôn ước với nhà anh sao? Đây là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, em đừng giãy ra nữa”.
“Hơn nữa, hôm nay anh đến đây cho em một bất ngờ”.
Nói xong, Dịch Liễu làm một ký hiệu tay, mấy tài xế xe Maserati vội chạy đến phía sau xe rồi mở ra.
Năm thùng hoa hồng xuất hiện trước mặt Tưởng Dao.
Tề Vũ Manh đặt ba chiếc máy quay lén lên bàn nước trong phòng tôi, tiếng kim loại vang lên lanh lảnh.
Tôi nhìn lên đỉnh rèm cửa sổ, chợt nảy ra một suy nghĩ, hỏi: “Cảnh sát Tề, cô đã nghĩ ra ai là người lắp mấy chiếc máy quay lén này chưa?”
Tề Vũ Manh cau mày đáp: “Còn ai vào đây nữa? Chắc là nhân viên hoặc chủ khách sạn này. Nếu không nghĩ ra thì mai mang đến cục cảnh sát kiểm tra dấu vân tay là rõ ngay. Trông những chiếc máy này vẫn còn mới, nếu mới được lắp đặt gần đây, chắc bên trên vẫn còn lưu lại dấu vân tay”.