Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 523

Cập nhật lúc: 2025-03-06 20:16:23
Lượt xem: 0

Chiêu thái cực quyền mà Ngải Hòa Bình thể hiện vừa rồi thật sự vô cùng lợi hại.

 

“Anh Phàm, chẳng trách anh thường đến đây ăn cơm, đây đúng là Ngọa hổ tàng long mà, chiêu thái cực quyền vừa rồi của ông chủ đây, cứ cho là em không dùng dị năng thì chưa chắc có thể là đối thủ của ông ấy.”

 

Triệu Vũ cũng rất ngưỡng mộ chiêu thái cực quyền của Ngải Hòa Bình, cậu ta chắc chắn rằng chỉ dựa vào quyền pháp thuần túy, chỉ sợ là chỉ có tên biến thái Hứa Ác Lai đó mới có thể là đối thủ của Ngải Hòa Bình.

 

Cấp độ thái cực quyền của Ngải Hòa Bình đã đạt đến mức tuyệt diệu.

 

Diệp Phàm mỉm cười nhưng không nói gì.

 

Lý Phụng Thiên cũng sững người ra, hắn ở khu Slum đến ngày hôm nay, làm gì trận chiến nào mà hắn chưa thấy qua chứ?

 

Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn được thấy! Trong lòng hắn quả thực chấn động! Hắn hiểu rõ rằng năm tên vệ sĩ của mình mạnh nhường nào.

 

Mấy năm nay, hắn cũng chẳng phải lần một lần hai gặp mấy chuyện thích sát như thế này, nhưng cho dù sát thủ có mạnh cỡ nào thì cũng chỉ là “cỏn con” dưới tay năm tên vệ sĩ này.

 

Thậm chí có lần hắn bị hơn trăm tên mang theo vũ khí mai phục, kết quả là năm vệ sĩ của gã đã xử sạch hơn trăm tên đó mà không tốn chút sức lực nào.

 

Chính vì biết rõ thực lực của năm tên vệ sĩ này mà trong những năm qua, hắn càng thêm kiêu ngạo và hống hách.

 

Hắn cảm thấy chỉ cần năm tên vệ sĩ này ở cạnh bảo vệ thì không ai có thể làm hắn bị thương.

 

Nhưng vừa rồi hắn đã nhìn thấy những gì? Ngải Hòa Bình chỉ là một ông già, nhưng lại dễ dàng đánh bại năm tên vệ sĩ của hắn chỉ với một chiêu thái cực quyền.

 

Món võ này thực sự quá lợi hại rồi?Nhưng Lý Phụng Thiên cũng đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

 

Đàn em của hắn đã đến, tất cả đều mang theo súng, hơn nữa còn có một khẩu Gatling.

 

Đây là sức mạnh của hắn.

 

Cho dù võ công một người có cao đến đâu, thì trước vũ khí hiện đại đều là cặn bã!

 

“Ông già, thật không nhìn ra ông cũng là một cao thủ đấy nhỉ.Nhưng võ công có cao cách mấy thì tôi có nhiều đàn em như này, nhiều s.ú.n.g như này, ông cũng chỉ có một con đường c.h.ế.t thôi.” 

 

Lý Phụng Thiên hít một hơi sâu rồi nói với Ngải Hòa Bình: “Thế này đi, chỉ cần ông ký vào thỏa thuận chuyển nhượng đất của tiệm cơm Hòa Bình. Thì tôi sẽ không tính toán chuyện hôm nay với ông nữa!Tất cả coi như đã giải quyết xong, ông thấy thế nào?”

 

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bán tiệm cơm Hòa Bình!” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-523.html.]

 

Ngải Hòa Bình lắc đầu, nói: “Nhưng tuổi tôi đã cao, cũng không muốn g.i.ế.c người nữa, chỉ cần các người tự chặt ba ngón tay thì hôm nay tôi sẽ không tính toán chuyện các người đã phá vỡ quy tắc của tiệm cơm Hòa Bình nữa!”

 

“Cái gì? Tự chặt ba ngón tay? Ha ha, ông già, khốn kiếp, ông nghĩ là ông đây sợ sao? Nếu như ông đã không biết điều thì chẳng có gì để nói tiếp nữa.” 

 

Trong mắt Lý Phụng Thiên thoáng vẻ tàn độc, hắn quay sang quát với đám đàn em: “Nổ súng, b.ắ.n c.h.ế.t lão già đó cho tao!”

 

“Mày dám!” Lý Phụng Thiên vừa dứt lời thì Diệp Phàm đang ngồi trên ghế liền đứng phắt dậy.

 

“Mày là ai?” Lý Phụng Thiên bất giác nhìn Diệp Phàm.

 

“Tao là ai không quan trọng!” 

 

Diệp Phàm điềm tĩnh nói: “Mày, và người của mày, toàn bộ tự chặt đứt tay, sau đó cút xéo khỏi đây. Nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó!Có biết chưa?”

 

“Ha ha!” 

 

Nghe Diệp Phàm nói xong, Lý Phụng Thiên ban đầu cũng hơi bất ngờ, sau đó phá lên cười, nói: “Này tên kia, mày đang đùa ông sao? Lão già này bảo ông tự chặt ba ngón tay, còn mày lại bảo tao chặt cả bàn ư? Tụi mày coi ông đây là cái gì hả?”

 

“Chỉ là một con chó!” Diệp Phàm và Ngải Hòa Bình gần như đồng thanh trả lời Lý Phụng Thiên.

 

Thình thịch!Nghe Diệp Phàm và Ngải Hòa Bình nói xong, sắc mặt của Lý Phụng Thiên trở nên hết sức khó coi, đôi mắt ánh lên vẻ điên cuồng.

 

Lúc đầu hắn đến thành phố MUA để lăn lộn, thì cũng đã từng là một “con chó” luôn mồm vâng dạ với người khác.

 

Nên hắn vô cùng nhạy cảm với chữ “chó”.

 

“Nếu bọn mày muốn c.h.ế.t thì tao sẽ giúp một tay, hôm nay tao sẽ g.i.ế.c sạch lũ rác rưởi bọn bây!” Lý Phụng Thiên nghiến chặt răng rồi gầm lên.

 

“Lý Đổng, cái gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest từ lầu hai bước xuống.

 

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không phải việc lớn gì đâu, Vương Đổng, anh lên lầu chờ tôi một lát, đợi tôi xử lý xong sẽ lên kiếm anh ngay.” Lý Phụng Thiên đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên rồi nhanh chóng nói với ông ta.

 

Người đàn ông trung niên tên là Vương Phú Quý, người mà trước đó đang bàn chuyện làm ăn với Lý Phụng Thiên.

 

Vương Phú Quý chau mày, ông ta có thể nhìn thấy một đám người với s.ú.n.g trong tay, thậm chí còn có cả một khẩu Gatling ở trước cửa tiệm cơm Hòa Bình.

 

Đây là chuyện nhỏ sao? Còn không phải là chuyện lớn nữa ư? Người đàn ông trung niên đang định nói gì đó, nhưng ông ta lại tình cờ nhìn thấy Diệp Phàm, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bất giác kêu lên: “Long… Long thần?”

Loading...