Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 522
Cập nhật lúc: 2025-03-06 20:16:13
Lượt xem: 0
Vì thế, đương nhiên bọn chúng sẽ không tìm đến cái c.h.ế.t giống như Lý Phụng Thiên mà chọn cách cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
Nhìn thấy cảnh này Lý Phụng Thiên liền há hốc mồm.
“Long Thần tha mạng, Long Thần tha mạng…” Lúc này Lý Yết cũng quỳ xuống cầu xin Diệp Phàm tha thứ.
Giây phút nhìn thấy em ruột của mình quỳ xuống cầu xin Diệp Phàm tha thứ, Lý Phụng Thiên càng tuyệt vọng hơn!
Diệp Phàm nói với Triệu Vũ: “Chuyện ở đây giao cho cậu xử lý!”
“Rõ!” Triệu Vũ gật đầu.
Diệp Phàm nhìn Ngải Hòa Bình rồi nói: “Lão Ngải, chỗ này ồn quá, chúng ta lên tầng ba nói chuyện được không?”
“Được!” Ngải Hòa Bình chau mày lại, do dự một lát rồi mới gật đầu.
Diệp Phàm với Ngải Hòa Bình đi được vài bước, anh liền quay đầu lại nói với Vương Phú Quý: “Anh cũng đi cùng đi!”
“Vâng, vâng, vâng…” Nghe thấy Diệp Phàm mời mình, Vương Phú Quý vui mừng, vội đi theo.
Đi đến tầng ba của tiệm ăn Hòa Bình, ngồi trong một phòng bao, gọi bừa vài món, Diệp Phàm nhìn Ngải Hòa Bình rồi nói: “Lão Ngải, mấy năm gần đây cháu không nói rõ thân phận của mình cho ông biết, mong ông lượng thứ!”
“Thực ra, tôi đã nghi ngờ thân phận của cậu từ lâu rồi, chỉ có điều không ngờ cậu là Long Thần!” Ngải Hòa Bình nói.
Sau khi im lặng một lúc, ông nói với Diệp Phàm: “Tôi muốn biết, rốt cuộc tại sao Tiểu Tùng lại chết.”
“Cái này……”
“Tôi biết, tôi không thể báo thù được, nhưng tôi cần biết sự thật.”
“Hazz” Diệp Phàm thở dài, nói: “Lúc đầu, cháu và Tiểu Tùng tình ngờ gặp nhau, hợp ý nên trở thành bạn bè, cháu lúc đó vẫn chưa là Long Thần gì cả, chỉ là một người số khổ xa xứ. Sau đó, mỗi người chúng cháu đều có những cảnh ngộ khác nhau. Một năm sau gặp lại, chúng cháu đã trở thành kẻ thù của nhau, anh ấy là lính còn cháu là giặc.”
“Vì thế, bên ngoài đồn Long Thần g.i.ế.c nó là thật?”
Ngải Hòa Bình hít một hơi rồi nói: “Mấy năm nay cậu thường xuyên đến ăn ở quán cơm Hòa Bình, bởi vì cậu g.i.ế.c nó nên cảm thấy mắc nợ nó sao?”.
Đột nhiên tôi nhớ đến chuyện khóa phòng, liền đanh mặt lại, nói: “Vậy các người mở khóa phòng như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-522.html.]
Tên trọc nở một nụ cười bối rối: “Lúc chúng tôi đến nghiên cứu tình hình thì tìm một nhân viên phục vụ phòng, cho anh ta năm trăm tệ anh ta liền đưa chìa khóa cho chúng tôi”.
Tôi sững sờ, sau đó nhìn Bạch Vi.
Bạch Vi tỏ vẻ mình vô tội: “Ban đầu tôi cứ tưởng người cầm chìa khóa mở cửa là các anh, ai ngờ là bọn họ”.
Tất cả mọi người ở đây đều bị môn võ thái cực quyền của Ngải Hòa Bình dọa cho khiếp vía.
Họ hoàn toàn không thể ngờ rằng thái cực quyền lại lợi hại đến vậy.
Có thể thấy rằng hai tay Ngải Hòa Bình hết vụt lên rồi đưa xuống, trong lúc thi chuyển thì có một luồng khí vô hình toát ra xung quanh.
Năm người đàn ông vạm vỡ vây quanh ông dường như bị luồng khí vô hình này cuốn vào, giống như rơi vào vũng lầy, dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được.
Bọn chúng bây giờ giống như những con rối của Ngải Hòa Bình, hoàn toàn để mặc cho ông điều khiển, căn bản chẳng còn chút sức lực nào để chống cự.
Cho dù năm tên vệ sĩ này đã trải qua nhiều cuộc huấn luyện tàn khốc, lại thường xuyên “nếm máu” quanh năm, nhưng ngay lúc này đây đều bị dọa cho c.h.ế.t khiếp.
Vào lúc này, bọn chúng mới cảm nhận được, chỉ cần Ngải Hòa Bình muốn thì chúng có thể c.h.ế.t bất kỳ lúc nào.
Ngải Hòa Bình đã sử dụng thái cực quyền đến cảnh giới có thể quên mình.
Trong mắt ông ấy ánh lên tia lạnh lẽo hòa lẫn sự tàn bạo, nhưng khi ông tiếp tục thi chuyển thái cực quyền thì sự lạnh lẽo và tàn độc trong mắt cũng dần tan biến.
Bụp!Ngải Hòa Bình phóng tay về phía trước, còn chưa kịp chạm vào thân thể của năm tên vệ sĩ thì chúng đã cảm nhận được một làn sóng dữ đang ập tới, trong nháy mắt, tất cả đều bị đánh bay rồi ngã nhào xuống đất, ai nấy đều bị nội thương vô cùng nghiêm trọng.
Nội thương này không g.i.ế.c c.h.ế.t chúng!Nhưng lại làm cho chúng không thể nào chiến đấu được nữa.
Bởi vì chỉ cần ráng sức thì sẽ cảm giác được các cơ quan nội tạng như muốn nứt ra.
“Lợi hại, thật là quá lợi hại!”
“Chẳng trách tiệm ăn Hòa Bình mở nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng xảy ra xung đột, với bản lĩnh của ông chủ Ngải đây, thì có mấy tên không biết trời cao đất dày dám đến đây gây chuyện chứ?”
“Tên chó Lý Phụng Thiên lần này coi như gặp phải thứ cứng rồi, lại còn muốn mua đất của tiệm ăn Hòa Bình, nếu như thật sự đất bị bán đi thì chúng ta sẽ không còn chỗ nào để ăn nữa.”
“Mặc dù ông chủ Ngải rất lợi hại, nhưng tục ngữ có câu, võ công dù có cao cách mấy cũng không thể bì được với vũ khí, hãy nhìn đám người của Lý Phụng Thiên xem, ai nấy đều được trang bị súng, ở cửa vẫn còn một khẩu Gatling nữa, chỉ cần khẩu Gatling này b.ắ.n một phát thì không một ai trong tiệm ăn Hòa Bình này có thể sống sót.”… Đám đông vây xem ai nấy đều ngẩn người ra.