Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 519

Cập nhật lúc: 2025-03-06 20:15:25
Lượt xem: 2

Thấy có tiền, nên ông ấy không nói gì.

 

Chẳng mấy sau, chúng tôi đã nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang bao vây một chiếc xe bánh mỳ ở phía trước. Tôi nhanh chóng mở cửa xe lao xuống, nhìn ngó xung quanh.

 

Nhưng bất kể là trong hay ngoài xe, đều không thấy bóng dáng Bạch Vi đâu.

 

Tề Vũ Manh đi tới hỏi một người cảnh sát: “Có phát hiện tung tích của giám đốc Bạch không?”

 

Người cảnh sát đó đáp: “Ba tên này đã khai, cô gái mà bọn chún bắt cóc vẫn đang ở trong khách sạn, bọn chúng chỉ là người đánh lừa để phân tán sự chú ý của chúng ta thôi. Nhưng các cô đừng lo, nhận được tin một cái là vòng vây xung quanh khách sạn của chúng tôi đã thu nhỏ lại. Chắc bây giờ, khách sạn đã bị phong tỏa rồi. Đừng nói là mấy tên tội phạm, đến con ruồi cũng không lọt được”.

 

Nghe thấy vậy, tôi mới thở phào một hơi, nhìn về phía ba người ở dưới đất, quả nhiên đều là những tên đô con vạm vỡ.

 

Nhưng bây giờ, chúng lại đang ngồi ngoan ngoãn dưới đất ôm đầu như lũ gà con, một tên trong số đó hình như còn đang thở hồng hộc.

 

Tôi chú ý thấy chiếc dùi cui điện trong tay của một cảnh sát vẫn lóe đèn, chắc chiếc dùi cui này đã cho bọn chúng nếm mùi đau khổ, không thì có lẽ chúng sẽ không khai nhanh như vậy.

 

Triệu Thư Hằng nhìn ba người đó: “Người tôi nhìn thấy qua mắt mèo ở khách sạn chính là bọn họ”.

 

“Nếu Bạch Vi vẫn đang ở khách sạn, chúng ta mau về đó thôi”. Nói rồi, tôi chạy lại chiếc taxi lúc trước.

 

Bây giờ, thấy chúng tôi đang nói chuyện với cảnh sát, có lẽ ông ấy đã ý thức ra điều gì đó, định len lén chuồn đi.

 

Tề Vũ Manh gõ vào cửa kính xe, người tài xế đó cười ngượng nói: “Đồng chí, các cô cậu vẫn gọi xe à? Đi đâu đấy?”

 

Tôi nói: “Về khách sạn ban nãy, phiền chú lái nhanh một chút”.

 

Người tài xế có vẻ do dự, tôi nói tiếp: “Chú yên tâm, chúng tôi không ăn bớt tiền của chú đâu, số tiền đưa chú lúc trước, chúng tôi cũng không đòi lại”.

 

Bấy giờ, người tài xế mới đồng ý, mỉm cười nói: “Ok, phục vụ cho cảnh sát như cô cậu là vinh dự của tôi. Mọi người ngồi chắc nhé!”

 

Chờ chúng tôi ngồi vững, người tài xế lùi nhanh xe lại, rồi đánh lái ngoặt sáng bên trái, tiếng động cơ vang lên rầm rầm, chiếc xe quay đầu như di chuyển ngay tại chỗ, phóng nhanh về phía khách sạn.

 

Tôi đang lo cho sự an nguy của Bạch Vi, nên không có tâm trạng để ý đến kỹ thuật lái xe tinh vi của người tài xế.

 

Triệu Thư Hằng thì vừa nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, vừa tròn mắt nói: “Chú ơi, trước kia chú là tay đua đúng không? Kỹ thuật lái đỉnh thế này mà không làm tay đua thì quá phí đấy”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-519.html.]

 

Người tài xế cười he he đáp: “Đâu có, tôi lái xe taxi ba mươi năm rồi, luyện lâu thì lái giỏi ấy mà”.

 

Nhưng Triệu Thư Hằng không hề để tâm, đòi xin số của ông ấy, bảo sau này cần đi đâu sẽ gọi.

 

Vì chúng tôi đang ở khá gần khách sạn, chẳng mấy đã về tới nơi.

 

Nhưng cổng khách sạn bây giờ đã bị vây kín, xe cảnh sát hú còi đỗ bên ngoài, bảo vệ sợ tới mức không biết đã đi đâu.

 

Nhưng điều khiến tôi khó đối diện nhất là, có một chiếc xe khác đang đỗ giữa các xe cảnh sát.

 

Biển số của chiếc xe này rất bình thường, thương hiệu cũng chỉ là loại B, nhưng tôi đã nhìn thấy nó mấy lần rồi.

 

Tôi bất chấp đi qua, Hà Khai Thành đi từ trong ra, đen mặt nhìn tôi: “Chào Phương Dương, cậu đúng là giỏi thật, tôi vừa đi có một ngày, cô chủ đi với cậu đã bị bắt cóc rồi”.

 

Lúc này, tôi mới hiểu thì ra mọi chuyện được làm lớn đến mức nay không hoàn toàn là nhờ Tề Vũ Manh, mà nguyên nhân quan trọng hơn là nhà họ Bạch.

 

Nhà họ Bạch đã đóng đô ở Thịnh Hải nhiều năm, thế lực và mang lưới giao thiệp cực kỳ phức tạp, sớm đã tạo dựng một vị trí kiên cố từ lâu.

 

Đương nhiên mọi mối dây dưa đều rắc rối, Bạch Vi bị bắt cóc, có lẽ họ chỉ biết sau tôi một lúc thôi.

 

Cô con gái độc nhất của nhà họ Bạch bị bắt cóc, hệ thống cảnh sát ở Thịnh Hải đương nhiên không dám chậm trễ, đều phải xuất quân, vì thế mới có cảnh tượng như bây giờ.

 

Thấy tôi không nói gì, Hà Khai Thành tức giận định tát tôi một cái, tôi giữ lấy tay ông ta, nói: “Chú Thành, tôi kính trọng nên gọi chú một tiếng là chú. Nhưng bây giờ không phải là lúc chú trách móc tôi, chờ tôi cứu Bạch Vi ra rồi, lúc ấy chú hãy đến tính sổ với tôi”.

 

Hà Khai Thành nhìn tôi chằm chằm như sắp phóng lửa ra từ mắt: “Được, Phương Dương! Tôi cũng cảnh cáo cậu, nếu hôm nay, cô chủ xảy ra chuyện gì, so với nhà họ Cung tép riu kia, nhà họ Bạch sẽ cho cậu biết thế nào là tàn nhẫn”.

 

Tôi không để ý đến ông ta, đi ra cổng, Tề Vũ Manh bước tới hỏi tôi: “Đó là người nhà của Bạch Vi à?”

 

Tôi gật đầu: “Cũng có thể coi là vậy”.

 

Tôi suy nghĩ, Hà Khai Thành chỉ là quản gia của nhà họ Bạch, nhưng lại được cử đến bên cạnh Bạch Vi.

 

Hình như ông ta rất quan tâm đến Bạch Vi, nên nói là người nhà cũng không phải là quá.

 

Tôi nói: “Chúng ta lên trên xem sao đi”.

Loading...