Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 500
Cập nhật lúc: 2025-03-04 12:02:33
Lượt xem: 0
Bọn họ đi vào một tòa nhà thương mại, bên trong có đủ các loại hàng hóa, hai cô gái cũng chọn mua một cách kỹ càng.
Lâm Húc Dương và Danfu đứng chờ ở một bên, rõ ràng có vẻ khá chán nản. Đột nhiên có một tiếng ầm vang lên hệt như tiếng sấm.
Lâm Húc Dương thấy bình thường, lúc ở trong nước, thi thoảng anh cũng nghe thấy những tiếng sấm giở giời, nhưng mặt Danfu thì đột nhiên biến sắc, sau đó anh ta líu ríu nói một tràng các câu gì đó mà anh nghe không hiểu.
Thấy Lâm Húc Dương không hiểu mình nói gì, Danfu sốt ruột, định đi tìm hai cô gái, nhưng phát hiện hình như bọn họ đang thử đồ, anh ta vò đầu bứt tai gào lên gì đó ở bên ngoài.
Không lâu sau, tiếng sấm liên tiếp vang lên, hình như còn xen lẫn với những âm thanh bể vỡ khác.
Nghe thấy những âm thanh này, Lâm Húc Dương cau mày, dù là tiếng sấm thì có lẽ cũng không phải là âm thanh này.Nhưng lúc này, trong tòa nhà thương mại rõ ràng rất hỗn loạn, có không ít người đang chạy xuống dưới tầng.
Ý thức ra được vấn đề, Lâm Húc Dương vội vàng chạy vào cửa hàng hô lên: “Cung Ấu Hi! Phương Thanh Di! Xong chưa? Mau ra đây đi! Có chuyện rồi!”
Nghe thấy tiếng hô của Lâm Húc Dương và Danfu, thoáng cái, hai cô gái đã đi ra khỏi phòng thử đồ.
Lúc này, nhân viên phục vụ trong cửa hàng cũng đã bỏ chạy, chỉ còn lại Lâm Húc Dương và Danfu.
“Có chuyện gì thế?”
Phương Thanh Di hỏi, sau đó nghe thấy Danfu ở bên cạnh nói gì đó.Nghe Danfu nói xong, mặt Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di đều hơi biến sắc.
“Sao thế?” Lâm Húc Dương căng thẳng hỏi.
Hình như Cung Ấu Hi có vẻ hơi sợ hãi, không biết nên trả lời thế nào.
Mặt Phương Thanh Di thì tái nhợt, cô nói: “Danfu nói, có lẽ là dân tị nạn bạo động, bảo chúng ta mau trốn đi!”
“Trốn? Trốn ở đâu bây giờ?” Lâm Húc Dương cau mày hỏi.
“Tôi không biết, để tôi hỏi, nhưng cứ chạy trước đã!”
Phương Thanh Di lắc đầu, sau khi nói vài câu với Danfu, cô kéo Cung Ấu Hi chạy theo Danfu.
Lâm Húc Dương nhíu chặt mày đi theo sau, anh nhớ lại bản tin xem được trên ti vi tối qua, không lẽ đây là dự đoán khả năng xảy ra bạo động!
Mẹ kiếp!
Mỗi tội nghe chẳng hiểu gì, sớm biết thế này, chắc chắn hôm nay, anh sẽ không dẫn hai cô gái ra ngoài!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-500.html.]
Bốn người họ hốt hoảng chạy thẳng một mạch, tiếng ầm ầm vang lên ngày càng nhiều, tiếng s.ú.n.g đạn cũng có thể nghe thấy rõ ràng, tiếng hét chói tai và những âm thanh hỗn loạn khác đều không ngừng vang lên ở bên ngoài.
Cung Ấu Hi kéo áo Lâm Húc Dương, toàn thân cô ấy hơi run rẩy, xem chừng đang rất sợ hãi.Sắc mặt của Phương Thanh Di thì trắng bệch, có lẽ cũng không khá hơn là bao.
Cô sợ sệt nhìn Lâm Húc Dương, như muốn tìm kiếm một chút sự an ủi. Không ai ngờ rằng, chẳng dễ gì ba người họ mới được cùng đi chơi với nhau một lần, ai dè lại gặp phải chiến loạn.
Thật ra trong lòng Lâm Húc Dương cũng thấy rất sợ hãi, nhưng nhìn hai cô gái bên cạnh, anh bắt mình phải bình tĩnh lại.
Anh nắm lấy tay hai cô gái, trịnh trọng nói: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ các cô!”.
Tôi tức điên lên, nện mạnh viên gạch xuống, tên này trực tiếp ngã xuống.
Còn một tên khác thì bị tôi ép đến nỗi thở hồng hộc, tôi vừa mới bỏ hắn ra, hắn đã mềm nhũn ngã rầm trên mật đất thở hổn hển. Tôi chửi thầm, chạy về một hướng.
Vừa chạy chưa được bao lâu thì đã nghe thấy chỗ tôi vừa đứng có âm thanh ồn ào.Lúc này trước mặt tôi là ngã tư.
Tôi nhìn hai bên rồi chạy về bên phải. Phía bên này gần hộp đêm hơn, nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn, tôi vẫn luôn vô cùng tin tưởng điều này.
Quả nhiên, tôi vừa nấp sau một cây cột thì một đám người chạy qua con ngõ nhỏ vừa rồi.
Tôi chậm rãi đi sâu vào con ngõ nhỏ, may mà đám người đội mũ lưỡi trai phát ra tiếng động rất lớn nên lần nào tôi cũng có thể trốn trước đi.Nhưng trong khi vô thức, tôi đã đi vào một con ngõ cụt.
Tôi hơi do dự chốc lát, chỉ đành tiếp tục đi.
May mà trong cùng của con ngõ có một cây cột, tôi nấp sau cây cột, miễn cưỡng có thể giấu mình trước đám người kia.
Mà tôi vừa chui vào thì đám người mũ lưỡi trai không ngừng truy đuổi đã nhanh chóng chạy tới một hướng khác từ ngã rẽ tôi đi vào.
Tôi thầm thở phào, đang định ra tìm một con đường để chuồn đi, dù sao thì đây không phải là nơi nên ở lại lâu.
Không ngờ ngay sau đó chuông điện thoại của tôi reo lên, giai điệu êm ái chợt phát ra.Tôi thầm chửi một câu rồi vội vàng tắt đi, nhưng đã quá muộn.
Tiếng bước chân vốn đang dần đi xa ở đầu ngõ chợt im bặt, sau đó từ từ tới gần chỗ tôi.
Tôi không kìm được mà đỡ trán, vừa nãy có hai nhóm người đuổi theo tôi, mỗi bên một nhóm.
Cũng có nghĩa là bên ngoài có khoảng sáu đến mười người, mỗi người cầm một cây gậy bóng chày.
Cho dù là vua quyền anh Muhammad Ali e là cũng không đối phó nổi với bọn chúng. Nhưng tôi không ngờ được rằng, một cánh cửa bên cạnh tôi đột nhiên mở ra, sau đó một cái đầu thò ra.