Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 492
Cập nhật lúc: 2025-03-03 12:06:47
Lượt xem: 2
Ngay sau đó, Đỗ Minh Cường hỏi tôi: “Có phải La Nhất Chính ở Thịnh Hải không?”
Tôi nói đúng, Đỗ Minh Cường nói: “Vậy thì dễ rồi, tôi có quen một số người ở đó. Tôi sẽ nhờ họ giúp tìm người, có tin tức tôi sẽ báo cho cậu ngay. Ngoài ra thì chuyện này tốt nhất là đừng có nói cho nhiều người quá, nếu không nhà họ Cung sẽ chó cùng rứt giậu, tôi sợ La Nhất Chính sẽ gặp nguy hiểm”.
Tôi rất vui, quả nhiên Đỗ Minh Cường vẫn nhớ tình cũ. Tuy lúc đầu, chúng tôi chia làm hai phe trong một nhà giam nhưng hai người hay đánh nhau chúng tôi lại được Đỗ Minh Cường coi trọng.
Nói theo lời của Đỗ Minh Cường thì, người không sợ cường quyền mới là người có cường quyền.
Tôi và La Nhất Chính bị đánh vô số lần, từ lúc ban đầu không hề có sức đánh trả cho đến lúc cuối cùng có thể ấn Đỗ Minh Cường xuống đánh chống lại áp lực của những người khác, điều đó cũng không phải không có nguyên nhân.
Sau khi ra tù Đỗ Minh Cường đã lôi kéo tôi và La Nhất Chính rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối.
Nếu không phải lúc đó tôi ứng tuyển vào Phần mềm Trí Văn thì có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa.
Tôi nói: “Thế thì tốt quá. Anh Cường, vậy tôi cúp máy nhé”.
Thu dọn hành lý xong thì đã gần mười giờ, nhưng tôi vừa ngồi xuống chưa được một phút đã có tin nhắn đến.
“Phương Dương, tôi là Trần Tiệp. Vé máy bay của anh và Triệu Thư Hằng đã được sửa thành mười hai giờ tối nay”.
Lúc bấy giờ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, giờ mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ thời cơ.
Tôi đi ra ngoài chuẩn bị tới sân bay, nhưng chuyện nên tới thì nó vẫn tới.
Vì chỗ tôi ở là khu dân cư kiểu cũ thế nên dù bảo vệ làm tròn trách nhiệm nhưng vẫn không thể đuổi hết đám người bên ngoài tường bao, huống chi là ba tên du côn chẳng tốt lành gì.
Tôi vừa đi ra khỏi cổng khu dân cư, ra tới dưới bóng cây bên cạnh thì ba tên du côn đã đi tới.
Mỗi tên ngậm một điếu thuốc, tay mỗi tên cầm một cây gậy bóng chày, đi tới chỗ tôi với khí thế hằm hằm.
Tôi không động đậy, chỉ im lặng xem mấy tên đó muốn làm gì.
Ba tên vây tôi lại, tên tóc vàng nói: “Thằng nhóc, có tiền không? Mấy anh mượn tí đi tiêu vặt nhé?”
Tôi thở dài: “Ai bảo mấy người là du côn nhất định phải ngậm thuốc?”
Vừa dứt lời, ba tên sững sờ, không hiểu tôi đang nói gì.
Nhưng ngay sau đó tôi đã đá ngay một cú vào bụng tên tóc vàng, tóc vàng kêu lên rồi ngã xuống đất ôm bụng kêu thảm thiết, người cuộn lại như một con tôm đã được hấp chín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-492.html.]
“Mẹ kiếp!” Hai người khác cuối cùng cũng phản ứng lại.
Chúng không chút do dự vung cái gậy đánh bóng về phía tôi.
Tôi vừa lùi lại né, vừa tung một cú đ.ấ.m vào mặt tên lưu manh bên trái.
Tên đó kêu lên đau đớn, hộc m.á.u miệng.
Nhưng một tên lưu manh khác thì phản ứng lại rất nhanh, cây gậy đánh bóng đã đập xuống phần lưng đang khoác ba lô của tôi.
Bụp!
Vốn đã có chiếc ba lô che sau lưng, hơn nữa kinh nghiệm đánh đ.ấ.m một thời gian dài cũng đã giúp tôi rèn luyện sức mạnh cho bắp thịt ở phía sau, nên một gậy này đập xuống lưng tôi chẳng khác nào gãi ngứa. Tên đó hoảng hồn, tiếp tục vung một gậy tới.
Tôi vừa né đòn thì tên lưu manh vừa bị tôi đ.ấ.m trúng mặt cũng đứng dậy, tức giận quát: “Ông đập c.h.ế.t mày!”
Tôi nhịn cười nói: “Mày nhìn lại bản thân đi, mặt sưng húp, răng cũng chẳng còn, nói không ra hơi, hay thôi về mà học lại đi”.
Dứt lời, tôi vận dụng cả tay lẫn chân, bất thình lình nhích đến cạnh hắn.
Tay phải tôi c.h.é.m lên cánh tay hắn, cổ tay hắn thả lỏng, cậy gậy lập tức rơi xuống, tay tôi chờ sẵn bên dưới, bắt lấy.
Sau đó, tôi lại nhấc chân đạp vào bụng hắn, mặt tên này lập tức tái xanh, nằm vật ra đất rêи rỉ hít ngược hơi lạnh.
Tôi ngoảnh lại thì thấy tên côn đồ cuối cùng vẫn giữ tư thế xông lên đang ngẩn ra tại chỗ, thấy tôi nhìn mình, hắn ta toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên hắn ta run lên, cây gậy đánh bóng trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng cạch cạch.
Tên lưu manh đó sợ hãi nhìn tên tóc vàng và một tên lưu manh khác, sau đó nuốt nước miếng nói: “Đại, đại ca, tôi chỉ là người qua đường thôi, không biết gì hết”.
Tôi híp mắt, tên đó lập tức quay người bỏ chạy.
Sao tôi có thể để gã chạy thoát, tôi lập tức nhấc chân đuổi theo, đập vào vai gã, nói: “Mày mà còn chạy nữa thì đừng trách tao không khách sáo”.
Thấy tôi nói vậy, tên đó đành chán nản quay lại.Về chỗ ba người đó phục kích tôi, tôi châm một điếu thuốc, hỏi thẳng: “Nói đi, ai sai chúng mày đến?”
Một tên run rẩy đáp không biết, tôi nhìn sang hai tên khác đang nằm kêu rên dưới đất. Thấy chúng chỉ lo kêu gào, hơn nữa giọng ngày một to, hoàn toàn không hề có ý trả lời mình.
Tôi nhấc chân đạp mạnh một cú vào cạnh đầu của tên tóc vàng, hắn lập rức thừ người ra.
Dù đang ở trong chỗ tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy trán hắn đang bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.