Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 489
Cập nhật lúc: 2025-03-01 20:03:06
Lượt xem: 4
Thấy tôi nhìn mình chăm chú, Bạch Vi đỏ mặt, tức giận mắng tôi một câu: “Lưu manh, anh nhìn gì hả?”
Tôi gãi đầu, không biết tại sao, cái miệng của tôi không nghe theo tôi nữa: “Đương nhiên là nhìn người đẹp rồi”.
Mặt Bạch Vi càng đỏ hơn, cô ấy định nói gì đó, còn tôi vội vàng lùi lại hai bước ra hành lang, nói: “Bạch Vi, em mặc đồ tử tế đi rồi anh vào”.
Bạch Vi hừ một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Tôi chột dạ nhìn ngó xung quanh, biết chắc chắn Hà Khai Thành ở cạnh Bạch Vi.
Vì chỉ có như vậy mới tiện cho ông ta có thể bảo vệ sự an toàn cho cô ấy bất cứ lúc nào. Chẳng mấy chốc, cửa phòng lại mở ra.
Bạch Vi đã thay một bộ đồ nghiêm chỉnh, vẫn là bộ đồ công sở quen thuộc đó.
Dù tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng lúc này, tôi vẫn bị dư vị còn xót lại ban nãy là gương mặt tươi cười như gió xuân của cô ấy làm kinh ngạc. Ngay sau đó, tôi đã phản ứng lại, vội bước vào.
Thấy tôi đi vào, Bạch Vi ngồi xuống sofa, thở phào một hơi.
“Sao? Em đang trốn ai à?”
Tôi nghi hoặc hỏi.“Ừm, em đang trốn mẹ của Cung Chính Văn”.
Bạch Vi nhìn ra phía ngoài cửa, nói: “Chiều nay, bà ấy đã đến khách sạn. Em định rời Yến Kinh, nhưng chú Thành nói như vậy là bất lịch sự. Nếu mẹ của Cung Chính Văn đã đến, em và chú ấy bỏ đi mà không chào hỏi là không tôn trọng người ta, nên em mới ở lại”.
Nói rồi, Bạch Vi nhìn tôi.
Vẻ dí dỏm hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt cô ấy ban nãy đã biến mất, cô ấy nghiêm mặt nói: “Phương Dương, em nói thế, chắc anh đã hiểu ý em rồi chứ?”
Mẹ của Cung Chính Vinh đến Yến Kinh, mục đích rất rõ ràng.
Hoặc là bà ta sẽ đến tìm tôi, hoặc sẽ tìm Bạch Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-489.html.]
Mà Bạch Vi lại đang ở khách sạn này, tin tức không thể chính xác hơn.
Để cứu thằng con thứ hai của mình, bà ta sẽ đến tìm Bạch Vi nghĩ cách. Còn tại sao bà ta không đến tìm tôi ư?
Vì sáng nay, thằng con trai cả của bà ta mới tự tay cắt đứt khả năng bắt tay với tôi rồi.
Tôi gật đầu ngỏ ý đã hiểu, hỏi: “Em và mẹ Cung Chính Vinh có quan hệ rất tốt à?”
Bạch Vi gật đầu đáp: “Ừ, hồi nhỏ, hai nhà chúng em sống rất gần nhau. Em thường xuyên đến nhà họ chơi, lúc đó, bà ấy rất tốt với em, lần này đến cũng là bất đắc dĩ. Chắc bà ấy cứ tưởng Cung Chính Vinh và chúng em có thể khiến anh đổi ý, tha cho Cung Chính Văn. Nhưng không ngờ Cung Chính Vinh lại chọc tức anh, làm anh cụt hứng bỏ về”.
Hình như sợ tôi nổi giận, nên càng về sau Bạch Vi càng nói một cách dè chừng.
Thậm chí cô ấy còn lấy dũng khí, kéo tay tôi..
Tôi nắm bàn tay mềm mại, ấm áp của Bạch Vi rồi cười nói: “Bạch Vi, thực ra em cũng đừng nên tham gia vào chuyện này, giữa anh và nhà họ Cung sẽ không có chuyện hòa giải một cách vui vẻ như vậy đâu, anh và nhà họ không đội trời chung!”
Vừa nói, tôi vừa nhìn Bạch Vi, nhìn dáng vẻ chăm chú lắng nghe của cô ấy, tôi không nhịn được mà đưa tay ra phía sau gáy, khẽ vuốt mái tóc dài của cô ấy: “Sự đối địch này xuất hiện ngay từ lúc anh mới vào làm ở Phần mềm Trí Văn, là khi anh nói là muốn theo đuổi em đấy”.
Tôi suy nghĩ, cũng chính lúc đó, Cung Chính Văn đã không từ thủ đoạn mà thuê gã lưu manh Bansha ở Chiêng May- Xiêng La, hắn ta chỉ không ngờ tôi chạy thoát và biến Bansha trở thành bạn của mình thông qua Đỗ Minh Cường.
Có điều nhắc tới mẹ ruột của Cung Chính Văn thì trong cuộc gọi lần trước ở Xiêng La có xảy ra chuyện bà ta lấy gia đình ra để uy h.i.ế.p tôi, tới giờ tôi vẫn nhớ như in, nếu như trước đây, mối thù của tôi với nhà họ Cung chỉ là với ba người thì sau lần đó tôi đã quyết tâm, nếu không lật đổ hoàn toàn nhà họ Cung thì tôi sẽ không thể có một giấc ngủ ngon.
“Phương Dương, anh thật sự quyết định sẽ quyết sống mái với nhà họ Cung sao?”
Bạch Vi tỏ vẻ lo lắng hỏi tôi: “Anh có biết thế lực nhà họ Cung rất lớn, hơn nữa, nếu anh uy h.i.ế.p nhà họ Cung thì người nhà em cũng không thể đứng yên nhìn, vì vậy tới khi đó…”
Tôi cười, tôi đã dự tính được chuyện này, nhà họ Cung là tay sai của tập đoàn Dụ Phong, nhà họ Bạch là người nắm giữ cổ phần thực tế của tập đoàn này, nếu nói hai nhà không có giao dịch ngầm nào đó thì tôi không tin.
Như Bạch Vi nói, nếu có một ngày, thực lực của tôi đủ để lật đổ nhà họ Cung, trừ khi nhà họ Cung giống như Cung Chính Văn là dính dáng vào chính trị, nếu không người mà tôi muốn đối phó không chỉ có nhà họ Cung mà còn có cả nhà họ Bạch đang đang ngồi chung thuyền kia.
Đối với nhà họ Bạch, nhà họ Cung giống như một con chó, nhưng nếu con ch.ó này c.h.ế.t thì nhà họ Bạch cũng như bị chặt mất một cánh tay.