Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 483
Cập nhật lúc: 2025-03-01 00:17:13
Lượt xem: 0
Mạc Thiên Cơ đứng bên cạnh lại nhìn chằm chằm vào ảo ảnh cùng ánh mây bảy sắc trêи đỉnh Chúc Dung, kích động đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Trời ơi, tuyệt diệu, thực sự rất tuyệt diệu!”
“Người phàm không thể thiết kế ra cơ quan thế này, tuyệt đối là bút tích của tiên nhân.”
“Có thể nhìn thấy thiết kế cơ quan như thế này, lần này cho dù phải c.h.ế.t tôi cũng thấy xứng đáng!” Mạc Thiên Cơ tự cảm thán một mình.
Ánh mắt của ông ta có chút điên cuồng!
“Thợ Mộc, ông có nhìn ra con đường nào không?”
“Tìm được lối vào chưa?” Hứa Nhị Cẩu nhìn Mạc Thiên Cơ ở bên cạnh rồi hỏi.
“Ừm!” Mạc Thiên Cơ gật đầu.
“Ờ, thế thì ông mau nói đi, vào bằng lối nào, chúng ta nhanh chóng lẻn vào trước.” Hứa Nhị Cẩu sững sờ một lúc, vội thúc dục Mạc Thiên Cơ.
“Lão đại, không phải vội, đợi một lúc nữa.” Mạc Thiên Cơ nói với vẻ mặt thần bí!
Ầm ầm!
Ngay lúc này, đỉnh Chúc Dung rung lên, giống như xảy ra một trận động đất vậy.
Cho dù hầu hết mọi người ở đây đều là người tu hành, cũng suýt nữa thì mất thăng bằng, ngã trêи mặt đất.
Sau cú chấn động, trêи đỉnh Chúc Dung xuất hiện một vết nứt sâu không rõ đáy, giống như thiên thần dùng rìu bổ đỉnh Chúc Dung vậy.
“Lối vào, là lối vào!”
“Lối vào đã xuất hiện, mọi người mau vào trong giành lấy kho báu đi.”
“Xông lên, xông lên…” Nhìn thấy vết nứt xuất hiện trên đỉnh Chúc Phong, đám đông có mặt ở đó như phát điên vậy, ùn ùn dốc toàn lực lao vào vết nứt đó.
Vết nứt đó rất đặc biệt, giống như một cái miệng há to.
Sâu thẳm tối tăm, không thấy đáy.
Diệp Phàm cùng Hứa Ác Lai, Triệu Vũ thấy cảnh tượng như vậy cũng chuẩn bị lao về trong.
Nhưng Hứa Nhị Cẩu đột nhiên cản họ lại rồi nói: “Đợi đã, Thợ Mộc còn chưa nói, các người vội cái gì?”
Lúc này, Mạc Thiên Cơ mới cười nói với Diệp Phàm: “Cậu Diệp, đừng nóng vội, mặc dù vết nứt trên đỉnh núi cũng được xem là lối vào kho báu, nhưng nếu đi lối đó thì thực sự mười phần c.h.ế.t chín.”
“Hả?” Diệp Phàm sững sờ, hỏi Mạc Thiên Cơ: “Theo lời ông nói, lẽ nào kho báu không chỉ có một lối này?”
Lần trước anh chứng kiến thủ đoạn của Mạc Thiên Cơ, ông chính là người có trình độ về cơ quan thuật lợi hại nhất mà anh từng gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-483.html.]
Vì thế, Diệp Phàm tin tưởng vào nhận định của Mạc Thiên Cơ đối với cơ quan.
“Ừm!” Mạc Thiên Cơ đắc ý nói: “Cậu Diệp, may mà lần này cậu tìm được chúng tôi, không phải tôi c.h.é.m gió, trên thế gian này ngoài tôi ra, không ai có thể phát hiện được lối vào khác của kho báu.”
“Lối vào khác ở đâu?” Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Ở trên trời!”
Mặc Thiên Cơ nói với vẻ mặt thần bí, đồng thời chỉ tay vào ảo ảnh đang hiện rõ trong ánh mây bảy sắc trên đỉnh Chúc Dung.
Diệp Phàm nhíu mày lại, ngẩng đầu nhìn ảo ảnh trong ánh mây bảy sắc trên đỉnh Chúc Dung, lộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Cậu có biết 20 triệu là bao nhiêu tiền không? Đừng nói là cậu, cho dù là mười người như cậu thì cũng không tới cái giá đó”.
Nhìn thấy dáng vẻ chó cùng rứt giậu của Cung Chính Vinh, tôi bật cười: “Cái mạng hèn này của tôi đương nhiên là không tới, nhưng mười năm tù tội của thằng em bất tài Cung Chính Văn của anh có đáng giá 20 triệu tệ không? Tôi cũng không rõ lắm. Dù sao cũng còn vài ngày nữa Cung Chính Văn mới vào tù, anh có thời gian để từ từ cân nhắc lại đấy”.
“Diệp Phàm, xin lỗi, e rằng đời này em không thể gả cho anh rồi.” Lý Linh Lung nói.
“Em nói vớ vẩn cái gì đấy? Mau nói cho anh biết vị trí của em, anh sắp lập tức sắp xếp người đến chi viện cho em.” Diệp Phàm gân cổ lên gào thét.
Anh rất lo lắng cho sự an nguy của Lý Linh Lung.
Phải biết là, mối quan hệ giữa anh và Lý Linh Lung rất đặc biệt, hai người giống như người thân trong gia đình vậy.
“Không cần tốn công vô ích đâu, em là loại người cam chịu số phận sao? Hơn nữa, em cũng không nói lần này em sẽ chết!”
Lý Linh Lung nói: “Nếu anh sắp xếp người đến giúp em, đối phương sẽ lần theo dấu vết tìm được anh.”
“Em không muốn anh gặp nguy hiểm.”
“Đúng rồi, anh nhất định phải cẩn thận một người, biệt hiệu của hắn là Thú Nô, hắn đã đến Hoa Hạ rồi, theo tình báo mà em có, rất có khả năng hắn có liên quan đến chuyện đó.” Nói xong, không đợi Diệp Phàm nói, Lý Linh Lung liền dập máy luôn.
Diệp Phàm vội gọi lại lần nữa, nhưng điện thoại đã tắt máy.
Không một chút do dự, Diệp Phàm lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ ở nước ngoài, yêu cầu họ tìm Lý Linh Lung bằng mọi giá.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, nhưng tin tức nước ngoài truyền đến vẫn không tìm được tung tích của Lý Linh Lung.
Lý Linh Lung giống như bốc hơi vậy.
Thậm chí Ma Đảng cũng hoàn toàn mất tung tích ở nước ngoài, dường như đã bị một thế lực thần bí nào đó trừ khử.
Điều này khiến Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.
Lúc đầu anh càn quét thế lực của thế giới ngầm phương Tây, Ma Đảng là một trong những kẻ thù lớn của anh, cho dù là anh cũng không thể trừ khử tận gốc Ma Đảng khỏi thế lực của thế giới ngầm phương Tây, huống hồ là im hơi lặng tiếng, không tạo ra bất cứ động tĩnh gì như thế này.
Từ đó có thể thấy, thế lực lần này Lý Linh Lung động đến thực sự rất khủng.
Mặc dù không thể chắc chắn sự an nguy của Lý Linh Lung, điều này khiến Diệp Phàm vô cùng sốt ruột, nhưng anh không thể làm gì, chỉ còn cách chấp nhận hiện thực này.