Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 474
Cập nhật lúc: 2025-02-28 10:47:43
Lượt xem: 2
Tôi khiêm tốn nói: “Thực ra là vì lâu lắm rồi cô chưa được ăn cơm thôi, dù tôi không nấu cơm, chỉ nấu một bát mì thôi thì mùi vị cũng sẽ không thua kém mấy món này đâu”.
Mặc dù Bạch Vi ăn rất chậm nhưng cô ấy không thể ăn nhiều như tôi, phần lớn thức ăn trêи bàn đều chui vào bụng tôi, tôi nói: “Giám đốc Bạch, sao cô lại quay về? Không phải bên Úc Châu vẫn cần cô quản lý sao?”
Tôi vốn định hỏi sao cô ấy tìm ra được nơi ở của mình nhưng nghĩ tới việc ngay cả cô bé Chúc Mi kia còn tìm thấy thì càng không cần nói tới Bạch Vi, dù tôi luôn cho rằng cô gái kia rất ngốc.
“Thực ra phía bên Úc Châu không có việc gì, gia đình kêu em qua đó chỉ là cái cớ bắt em rời xa anh, chuyện này có lẽ em và anh đều biết”.
Bạch Vi ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, nhìn tôi: “Em vốn định làm như mình từng nghĩ trước đây, đợi khi sự nghiệp của anh thành công, giải quyết xong xuôi ân oán với nhà họ Cung rồi mới trở về, nào ngờ…”.
“Không ngờ Cung Chính Văn lại hèn hạ như vậy! Lúc nhỏ, em và anh ta lớn lên cùng nhau, em tưởng mình hiểu rất rõ anh ta, giờ mới phát hiện hóa ra người mà em quen biết lại là kẻ đê tiện đến vậy!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dật thức dậy với tinh thần sảng khoái.
Khi cậu nhìn thấy chai sâm panh rỗng mà Tưởng Dao để lại trong phòng thì trong lòng thấy vô cùng mãn nguyện.
Đây là của Tưởng Dao… Lâm Dật nhớ lại dư vị và cảm nhận lúc đó.
Lúc cậu đẩy cửa ra thì nhìn thấy Tưởng Dao cũng ở phía đối diện đi ra khỏi cửa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.Tưởng Dao tò mò nhìn Lâm Dật, hỏi: “Cậu dậy sớm thế, không buồn ngủ sao?”
“Cũng bình thường, tôi thấy tinh thần rất thoải mái”.
Lâm Dật cử động xương khớp rồi nói với sắc mặt hài lòng. Hai người rời khỏi cabin rồi đi về phía boong tàu.
Lúc này mới là bảy giờ sáng.
Ánh bình minh vẫn chưa hoàn toàn rõ nét.
Hai người họ đón ánh bình minh của ngày mới, du thuyền bắt đầu chuyển động, chầm chậm đi từ biển về phía bờ.
Hai người đứng dựa vào lan can đầu thuyền vừa ngắm ánh bình minh vừa cảm nhận gió biển thổi đến.
“Bình thường cậu đều nhanh như vậy sao?”, Tưởng Dao quay đầu lại, dùng tay vuốt mái tóc bị gió biển thổi bay rối bời, ánh mắt đẹp nhìn Lâm Dật, hỏi.
“Cái gì cơ?”, Lâm Dật ngây người ra hỏi.
“Là mỗi lần cậu đều tự xử nhanh vậy sao?”
“Chưa đến hai phút”.
“Tôi vẫn chưa nhìn rõ mà nó đã kết thúc rồi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-474.html.]
“Hay nói cách khác là đàn ông các cậu đều như vậy sao?” Mặc dù Tưởng Dao giống chị mình nhưng cô ấy vẫn chưa có bạn trai.
Tối qua là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy.
Mặc dù chỉ là dùng tay nhưng mấy câu hỏi này đã khiến cô ấy suy nghĩ suốt buổi tối…
Lâm Dật nhìn cô gái cực phẩm trước mặt mình, thật sự không biết nên trả lời câu này thế nào.
Hai phút hoàn toàn không phải là trình độ thông thường của cậu nhưng đối phương là Tưởng Dao… Là người mà cậu nhìn một cái là có thể chảy m.á.u mũi.
Cô ấy đích thân ra tay thì ai có thể đỡ được.“Thời gian không thể lâu hơn một chút sao?”
“Tôi luôn cảm thấy thời gian của cậu không giống với những gì bọn con gái nói”.
“Có phải là ngắn quá không, cần đi gặp bác sĩ không?”, Tưởng Dao ánh mắt đẹp lấp lánh, nghiêm túc hỏi.
“Tôi…”, Lâm Dật đang định giải thích, thật ra không phải là vấn đề của tôi mà là vấn đề của cô.
Lâm Dật vốn nghĩ mình không kiên trì được hai giây cơ nhưng có thể phá lệ kiên trì được hai phút vẫn là cậu cắn răng chịu đựng cố gắng không đi gặp cô ấy nên mới làm được như thế.
Nhưng đột nhiên nghe thấy phía sau truyền lại tiếng cười của Lưu Nhân Nhân.
“Cái gì mà hai phút? Lâm Dật có phải là cậu không? Tối qua hai người đã làm gì vậy, chỉ phát huy được hai phút khiến Tưởng đại mỹ nhân không hài lòng rồi”.
Lưu Nhân Nhân cười đứng giữa hai người nói.
“Không có gì đâu, đồng hồ của tôi có vấn đề nên tìm Lâm Dật đối chiếu giờ ý mà”.
Tưởng Dao thản nhiên nói.
“Vậy sao? Đồng hồ có vấn đề mà phải đi khám bác sĩ sao? Vậy đồng hồ của tôi cũng có vấn đề, Lâm Dật à, tối nay cậu đến phòng tôi giúp tôi đối chiếu giờ chút”.
Ban đầu, cuộc đối thoại của hai người, Lưu Nhân Nhân đều nghe không sót một chữ.
Đồng thời tối qua Tưởng Dao đến phòng của Lâm Dật, cô ta cũng nghe thấy tiếng động rồi.
Vì vậy khi biết được Lâm Dật chỉ kiên trì được hai phút thì cô ta vỗ vai Lâm Dật, nghiêm túc nói: “Đừng lo lắng, có thể kiên trì được hai phút với Tưởng Dao đã là rất giỏi rồi”.
Lâm Dật biết là Lưu Nhân Nhân hiểu lầm rồi, cậu đang định lên tiếng giải thích thì nghe thấy Tưởng Dao thản nhiên nói: “Thuyền sắp cập bờ rồi, đi thôi”.
Sau khi Tưởng Dao đi thì Lưu Nhân Nhân cười kiểu kỳ quái nhìn Lâm Dật một cái rồi cũng vội vàng đi theo. Ba người dừng thuyền rồi lên bờ.
Họ ăn cơm sáng xong rồi ngồi xe đi về phía sân bay.
Hôm nay là ngày cuối cùng của đợt nghỉ dưỡng, Tưởng Dao còn phải làm việc nên phải quay về Nam Đô trước sáng sớm mai.