Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 472
Cập nhật lúc: 2025-02-27 12:07:08
Lượt xem: 3
Tôi chỉ cảm thấy nhịp của mình dần ngưng lại, dường như đến hơi ấm của cơ thể cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Vì lúc này, có một cô gái cao gầy đang chậm rãi đi từ khu nhà vào, mái tóc dài như thác buông xõa, bộ trang phục công sở làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo, khóe miệng cô ấy còn có ý cười.
“Bạch… Giám đốc Bạch!”
Thời gian như dừng lại, tôi chật vật thốt lên vài chữ. Không sai, là Bạch Vi, người mà tôi không thể quen thuộc hơn được nữa.
Cô gái mà tôi ngày nhớ đêm mong, cô ấy đã từ Úc Châu về rồi, không ngờ vừa hay lại nhìn thấy cảnh tượng này.Chúc Mi cũng ngẩn ra, quay lại thì nhìn thấy một cô gái lạ.
Trông thấy nụ cười của Bạch Vi dần lạnh đi, tôi như rơi xuống hố băng, toàn thân hệt như đã bị đông cứng, không thể cử động, tôi nói: “Giám đốc Bạch, cô nghe tôi giải thích đã!”
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Bạch Vi dường như hơi có vẻ khác lạ, cô ấy đi đến trước mặt tôi nói: “Phương Dương, anh không sao là tốt rồi. Tôi chỉ đến xem anh thế nào thôi, nếu anh đã không làm sao thì tôi về đây”.
Dứt lời, Bạch Vi quay người bỏ đi.
Vẫn là những bước chân đó, nhưng tôi lại thấy như có thứ gì đó đang rời bỏ mình.
Như ý thức được là mình đã gây họa, hai tay Chúc Mi xoắn bện góc áo, cô ấy cúi đầu nói: “Phương Dương, cô ấy là bạn gái của anh đúng không? Xinh thật đấy, tôi… Tôi còn có việc, về đây!”
Dứt lời, cô ấy cũng đi ra ngoài, bước về một phía khác, còn tôi thì cứ đứng ở cửa không biết phải làm gì.
Chuyện đời đúng là khó đoán, tôi lấy điện thoại ra theo thói quen, nhưng lại nhìn thấy có một tin nhắn gửi đến, máy hiển thị số người gửi ở nước ngoài.
Tôi như đã hiểu ra chuyện gì đó, mở tin nhắn ra đọc, là tin gửi đến lúc năm giờ sáng: “Phương Dương, anh nhất định phải cẩn thận. Cung Chính Văn bị khởi tố, Cung Thiệu Bình bị tàn tật, nhà họ Cung đã phát điên rồi, người nhà tôi có khuyên nhủ nhưng cũng vô dụng”.
Không cần nghĩ, tôi cũng biết tin nhắn này nhất định là do Bạch Vi gửi tới.
Tôi đóng sầm cửa lại, nhanh chóng chạy theo hướng Bạch Vi bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-472.html.]
Tôi chạy thẳng một mạch ra cổng khu nhà, nhưng trêи đường không thấy bóng dáng ai.
Tôi nôn nóng hỏi bảo vệ khu nhà có nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, mặc đồ công sở vừa đi ra ngoài hay không.
Bảo vệ trả lời là có, nhưng cô ấy vừa đi xong.Tôi hỏi: “Ban nãy, cô gái đó bắt xe đi hay là đi bộ?”
Người bảo vệ đáp là đi bộ, trái tim tôi lập tức rơi xuống hố băng, toàn thân lạnh toát.
Tôi cầm điện thoại lên gọi, nhưng máy lại báo số điện thoại đó đã khóa.
Tôi cố giữ bình tĩnh, sản nghiệp chủ yếu của nhà họ Bạch nằm ở Thịnh Hải, xe của cô ấy đương nhiên cũng ở Thịnh Hải, Bạch Vi không rành Yến Kinh nên chắc cô ấy cũng sẽ không chạy đến nơi nào đặc biệt cả, khả năng lớn nhất là cô ấy chạy lung tung không mục đích.
Nếu cô ấy chạy lung tung, hướng đại lộ phía bên trái khu dân cư nhỏ là đường cụt, ở đó có xây một quảng trường nhỏ dùng để nghỉ ngơi, rất đông người, xác suất Bạch Vi tới đó không cao.
Nghĩ tới đây, tôi chạy thục mạng, men theo con đường phía bên phải.
Bây giờ đang là giờ làm việc của Yến Kinh, người đi lại trên đường không nhiều, hơn nữa tôi chắc chắn, chỉ cần Bạch Vi xuất hiện trong tầm nhìn thì nhất định tôi sẽ thấy cô ấy, nhưng điều tôi không ngờ là tôi chạy một hơi mấy cây số mà vẫn không phát hiện ra tung tích của Bạch Vi.
Lẽ nào cô ấy đã tới khách sạn bên đường nào đó nghỉ ngơi rồi sao?
Tôi quay đầu lại tìm kiếm, Bạch Vi không thích những nơi huyên náo như quán bar, vì vậy cô ấy sẽ không đi.
Vì khu vực tôi thuê ở khá yên tĩnh nên phương tiện giao thông ở xung quanh cũng không nhiều.
Nhưng cứ loại trừ dần như vậy, tôi có được một kết luận thêm phần tuyệt vọng, Bạch Vi không ở gần đây.
Tôi mang theo niềm hi vọng cuối cùng quay về cổng khu dân cư, tôi hỏi bảo vệ: “Tôi vào xem camera được không?”
Bảo vệ lắc đầu: “Camera của chúng tôi không thể dùng cho mục đích cá nhân! Xin lỗi, nếu anh muốn tìm cô gái đi ra khi nãy thì tôi khuyên anh nên gọi điện thoại cho cô ấy!”
Tôi cười khổ, nếu có thể gọi được thì tôi cần gì phải tìm kiếm khổ sở thế này. Giờ đã là giữa hè nhưng tôi không cảm thấy nóng nực một chút nào, tôi ngồi xuống băng ghế dài trước cổng khu dân cư, cây bên cạnh che bóng mát khiến người ta buồn ngủ.