Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 467

Cập nhật lúc: 2025-02-26 17:44:10
Lượt xem: 1

Hơn nữa, vừa mới đầu cô ấy đã nói, nhờ tôi giúp cô ấy tìm ra chứng cứ ngoại tình của Triệu Phong, hoặc tìm được đứa con của tình nhân kia, cô ấy có mục đích của riêng mình, bộ dạng cô lúc đó khá nặng nề, cảm giác cũng không phải là nói dối.

 

“Đi theo dõi vệ sĩ của cô ấy.” Tôi chợt nhớ tới người đàn ông đã cứu tôi và Lý Tuyền ra ngoài, trước ngày chúng tôi tới nhà của Triệu Phong thì gặp được anh ta ở quán lẩu cừu, có phần hơi trùng hợp.

 

Nếu Đường Tiếu Tiếu không ra ngoài được, người đàn ông này chắc vẫn có thể chứ.

 

“Ngô Địch, những gì nên nói tôi đã nói rồi, giờ anh có thể tha cho tôi rồi chứ, anh không quan tâm đến sống c.h.ế.t của cô ấy, tôi quan tâm.”

 

Tưởng Linh đã bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi là sự khinh bỉ tột độ.

 

“Ha, đương nhiên có thể, nếu cô đã phối hợp với tôi như vậy, đương nhiên tôi cũng không nỡ trói cô mãi.”

 

Càng ghét càng tốt, càng ghét tôi sẽ càng ngăn cản Lý Tuyền liều mạng bảo vệ tôi, như vậy chị ấy cũng sẽ không gặp nhiều nguy hiểm như vậy.

 

Cởi trói cho Tưởng Linh xong, cô ta đi rất nhanh, trước lúc đi còn nhìn Tăng Dũng một cái.

 

“Ngô Địch, tôi khuyên anh đừng làm gì quá đáng, Lý Tuyền có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể bảo vệ anh mãi được.”

 

Giọng Tưởng Linh lạnh lùng từ ngoài cửa cuốn vọng tới, ha, lại còn bảo vệ lại. Đúng thật là, tôi cứu cô ta từ trong tay Tăng Dũng, giờ tôi lại biến thành kẻ thù rồi.

 

Đúng là không biết tốt xấu, thật muốn hấp cô luôn cho rồi, sao có thể kì kèo như vậy, biết vậy thì đã sớm ăn sạch con nhóc cô luôn rồi.

 

Con nhóc nghịch ngợm, đúng là lấy oán báo ơn.

 

“Haz, cô gái này không phải là nhìn trúng anh rồi đấy chứ, đi cũng đi rồi, còn muốn ngăn tôi không g.i.ế.c anh.”

 

Tôi đùa với Tăng Dũng, vừa hỏi vừa gửi tin nhắn cho Uy Tử, Lâm Hải dám động đến Lý Tuyền, Tăng Dũng này cũng đừng mong sống sót quay về.

 

Ha, bảo vệ tôi? Đã đi tới bước này rồi, tôi không cần bất cứ ai bảo vệ mình.

 

Bị thương, người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đó rêи lên một tiếng, bụm vết thương trên đùi dựa vào tường, mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống, một người áo đen khác lập tức lùi lại, như đang trốn khỏi tầm ngắm súng.

 

Lúc này, gần mười tên lưu manh khác vẫn đang lưỡng lự, mặt mày ai nấy đều rối rắm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-467.html.]

Dù nghe thấy tiếng của Cung Chính Văn, nhưng chúng vẫn đứng im tại chỗ, không dám làm bừa.

 

Suy cho cùng thì vết xe đổ đã bày ra ngay trước mắt, phía cảnh sát đã dùng tới súng, bọn họ chỉ có thể từ bỏ.

 

Nhưng một giây sau, hai mắt của Cung Chính Văn đã trở nên đỏ rực, hắn ta nghiến răng gầm lên: “Chúng mày xông lên! Giết nó! Ai g.i.ế.c được nó, tao thưởng hai triệu tệ, lập tức chuyển khoản ngay”.

 

Hai triệu tệ?Cho dù trong thẻ ngân hàng của tôi cũng có vài triệu tệ tiền tiết kiệm, nhưng tôi vẫn thấy khá kinh ngạc.

 

Cung Chính Văn không hổ danh là người của nhà họ Cung, để g.i.ế.c được tôi, hai triệu tệ mà hắn ta coi như giấy vụn. Nếu đổi lại là tôi, khả năng cao tôi sẽ chọn làm liều.

 

Dẫu sao có hai triệu tệ rồi, nửa đời sau có thế nào cũng không cần phải lo lắng nữa. 

 

Đến tôi còn nghĩ như vậy, nói gì tới mấy tên côn đồ chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế.

 

Ngay sau đó, tên nào tên nấy đều đỏ mắt, liều mạng xông về phía tôi, giương cao vũ khí trong tay, tôi chăm chú tìm chỗ sơ hở của bọn chúng.

 

Người đàn ông áo đen kia cũng bị kích động đôi chút, nắm chắc quân thích trong tay đ.â.m về phía tôi.

 

Tôi thở dài một hơi, người c.h.ế.t vì tiền, chim c.h.ế.t vì mồi. Trong phút chốc, bọn họ đã tiến tới gần chỗ tôi.

 

Không còn thời gian suy nghĩ, tôi di chuyển sang bên cạnh theo trực giác, tránh được phần lớn đòn tấn công, đồng thời nhấc cây gậy trong tay lên khua loạn xạ về phía trước, d.a.o bổ dưa trong tay hai tên côn đồ cũng bị tôi đánh văng ra, trên mặt họ lộ ra vẻ đau đớn. Mà tôi cũng chẳng dễ chịu gì.

 

Lúc nãy, tôi cầm gậy khua loạn lên như vậy đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, nên bây giờ sắp cầm không nổi gậy nữa.

 

Sau đó, người đàn ông cầm quân thích tấn công tới liên tục, tôi chỉ có thể né tránh.

 

May mà chỉ còn lại gần chục tên lưu manh, một tên áo đen cũng đã ngã xuống, áp lực của tôi đã giảm đi không biết bao nhiêu lần so với lúc trước, nên tôi vẫn có thể đối phó được.

 

Bỗng nhiên, một tên lưu manh để lộ ra sơ hở trước mặt tôi, tôi ngắm chuẩn cơ hội để ra tay, bỗng nhiên một thanh âm hoảng loạn vang lên bên tai tôi.

 

“Phương Dương, cẩn thận!” Lưng tôi truyền đến một cơn ớn lạnh xuyên qua tim, tôi vừa quay người lại, chỉ kịp thấy một cây gậy dài đập về phía đầu mình.

 

Là người đàn ông áo đen cầm gậy rút kia! Gậy rút! 

 

Đúng như tên gọi, loại gậy này rất chắc chắn, đặc tính quan trọng nhất là sự co duỗi.

Loading...