Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 459
Cập nhật lúc: 2025-02-25 17:46:36
Lượt xem: 0
“Anh dựa vào đâu mà bàn điều kiện với tôi thế Ngô Địch? Bí mật của tôi sao, ở cái nhà họ Triệu này, bí mật lớn nhất của tôi chính là chồng tôi có nhân tình.”
“Vậy sao? E rằng nhân tình kia là mẹ chị nhỉ?” Tôi hừ lạnh một tiếng rồi nhìn thẳng vào Đường Tiếu Tiếu, đưa tấm ảnh đã tải sẵn trong điện thoại ra trước mặt cô ấy.
Đó là ảnh của mẹ cô ấy – Đường Ca, tao nhã hào phóng, có một đôi mắt dịu dàng biết cười giống hệt cô ấy.
Đường Tiếu Tiếu ngây người, hai người phụ nữ còn lại cũng nhìn vào điện thoại của tôi, đây là tư liệu tôi mới vừa điều tra được, hai người họ không thể nào biết được.
Rất lâu sau mà chẳng có ai lên tiếng.
Người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng là Đường Tiếu Tiếu: “Ngô Địch, tôi đánh giá thấp anh rồi.”
Cô ấy lạnh lùng nói, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng trước đó.
Phụ nữ thay đổi nhanh hơn lật sách: “Thế nào, bây giờ vẫn còn cảm thấy tôi không đủ tư cách để bàn điều kiện với chị à?”
Lần này thì đến lượt tôi cười, tôi lấy luôn ly trà trước mặt Đường Tiếu Tiếu uống một ngụm.
Đột nhiên người từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo ra, ai nấy đều cầm s.ú.n.g chĩa thẳng vào tôi.
“Giết anh diệt khẩu thì anh có thể làm gì được?” Đường Tiếu Tiếu bình tĩnh lại, thậm chí tôi không nhìn thấy cô ấy đã làm động tác gì mà đám người này đã vọt ra rồi.
Đúng là vượt ra khỏi dự liệu của tôi, nhưng thế này thì đã sao.
“Nếu tôi đã có thể nói thẳng với chị như vậy thì chứng minh rằng trong tay tôi vẫn còn con bài khác.”
Tôi gọi thẳng cho An Dã: “A lô, gửi cho tôi một tấm ảnh của hai người kia.”
Chẳng mấy chốc ảnh đã tới điện thoại. Đường Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy thì hoàn toàn ngây ngốc.
“Sao anh lại nghi ngờ tới anh ta?”
Rõ ràng Đường Tiếu Tiếu hơi bất an, nếu không thì cô ấy chẳng thể buột miệng hỏi thẳng một câu hỏi ngu ngốc như vậy rồi.
Thế nên chớp mắt cô ấy đã sửa lại lời: “Tôi có thể thả anh em của anh ra nhưng đừng mơ lấy được danh sách.”
Đến lúc này rồi mà vẫn còn bàn điều kiện với tôi? Tự tin quá đáng rồi đấy.
Lúc này chuông điện thoại reo, tôi vội vàng nghe máy, họ bảo bên cảnh sát tôi vừa gọi đã xuất phát, bảo tôi phải cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-459.html.]
Tôi hơi bực mình, cứ bảo chúng tôi cẩn thận thì có ích gì, nếu xảy ra chuyện thật thì đã không kịp nữa rồi.
Cảnh sát trực tổng đài kia hỏi chúng tôi đang ở đâu, tôi bảo là không biết, chỉ đành hỏi tài xế taxi, may là ông ta cũng khá am hiểu, nói một địa chỉ cho tôi.
Cảnh sát đó bảo chúng tôi hãy cố gắng lái xe dẫn hai cái xe kia đi lòng vòng, tiện cho cảnh sát nhanh chóng khống chế hiện trường, nói xong liền cúp máy.
Tôi bất lực, chỉ đành nói với tài xế: “Bác tài, đừng mong chờ gì nữa, gần đây có con đường nào có thể đi vòng không? Nếu có thể thì dẫn chúng đi mấy vòng. Chỉ cần chúng ta không dừng xe thì sẽ an toàn”.
Nhanh chóng đến văn phòng, trời đã rất khuya, trên đường chẳng có mấy người, xe lại càng ít, cả đường thông thuận.
Cửa cuốn của văn phòng đã mở rộng, Lý Tuyền nhanh chóng cảnh giác.
“Chắc không phải người cậu bắt đã chạy rồi chứ?” Chị ấy siết nắm đấm, dáng vẻ chuẩn bị xông vào đánh người bất cứ lúc nào.
Tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng đừng đừng, đó là Ân Cầm.” Nói rồi kéo chị ấy vào phòng. Ân Cầm đang ngồi trên sô pha hút thuốc.
Cùng một vị trí, cùng là phụ nữ hút thuốc, đột nhiên khiến tôi nhớ đến cảnh tượng hôm đó tôi đè cô ta trên sô pha một trên một dưới.
“Chao ôi, làm lành với bạn gái nhanh thế?” Ân Cầm thấy tôi kéo Lý Tuyền vào, đầu tiên sững lại, sau đó bật cười.
Tôi cũng không biết giải thích thế nào, nhưng thấy Lý Tuyền cứ nhìn tôi trân trân.
“Cậu đã hợp tác với cô ta à?” Lý Tuyền phản ứng thực sự rất nhanh.
Ân Cầm đêm khuya xuất hiện ở đây, hiển nhiên đã không phải người của phía Lâm Hải. Nhưng Lý Tuyền lại có vẻ rất tức giận.
“Sao cậu biết liệu có phải cô ta giả vờ gây lộn với Lâm Hải sau đó đến chỗ cậu làm nằm vùng hay không?” Không chút nào tránh né, Lý Tuyền gầm lên một câu như vậy.
Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ thất thố của chị ấy, tôi cũng không biết nên mở miệng giải thích thế nào.
Lúc này một câu nói của Ân Cầm lại càng khiến chuyện rơi vào bế tắc.
“Bởi vì tôi đã ngủ với cậu ấy.” Cả văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có người đàn ông bị trói ở góc đột nhiên cười một tiếng.
Tôi xoay đầu lại, Tăng Dũng kia đang nhìn tôi với vẻ vui mừng khi người khác gặp họa. Chết tiệt, lần này toi rồi.
Không ngờ giữa Lý Tuyền và Ân Cầm lại có thù oán sâu sắc như vậy, sớm biết vậy đã không bảo Ân Cầm đến đây.
Nhưng tôi cũng biết chuyện này không giấu được bao lâu. Đang chuẩn bị mở miệng nói rõ với Lý Tuyền, cho dù mặt dày nịnh nọt lấy lòng mấy câu cũng được, thì chị ấy đột nhiên xoay người bước ra ngoài, không chút do dự.
Còn Ân Cầm thì lười nhác dựa vào ghế sô pha, cười như không cười nhìn tôi. Khốn kiếp, chuyện gì thế này?