Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 457
Cập nhật lúc: 2025-02-25 17:46:10
Lượt xem: 0
“Tự tin vậy sao, không sợ tôi nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t ông luôn à?” Tôi ngắm nghía khẩu súng, đột nhiên chĩa vào đầu Triệu Phong.
Ông ta khẽ cười: “Cậu là một người biết thế nào là mất cả chì lẫn chài, theo biểu hiện mấy ngày nay của cậu hình như không giống lắm.”
Triệu Phong, hay nói cách khác là sếp tổng Lâm, chắc chắn rằng, giờ khắc này mà tôi nổ s.ú.n.g với ông ta, giây tiếp theo tôi sẽ bị đánh thành cái sàng.
Xoay cổ tay, quay s.ú.n.g sang hướng khác, nhắm vào Lý Tuyền.
Chị ấy mở to mắt, ánh sang trong mắt đều đang lay động.
“Cậu, muốn g.i.ế.c tôi?” Tôi thấy giọng chị ấy hơi khàn, giống như vọng tới từ một chiếc điện thoại rất xa vậy.
Tôi không trả lời chị ấy, ngược lại quay đầu nhìn sếp tổng Lâm: “Anh em của tôi đâu, nếu đã đều là người của ông, chí ít cũng phải để tôi xác nhận người anh em của tôi còn an toàn hay không.”
Sếp tổng Lâm cười, trực tiếp vẫy tay với người đàn ông bên cạnh.
Uy Tử được đưa vào từ bên ngoài, cậu ấy bị trói như một cái bánh tét, miệng còn bị nhét một miếng vải rách.
Thở phào nhẹ nhõm, mẹ nó vẫn còn sống.
Nên kết thúc rồi: “Rất tốt, thả người anh em của tôi ra, dù sao chúng tôi đều ở đây, chạy không thoát.”
Sếp tổng Lâm gật đầu, trực tiếp sai người cởi trói cho Uy Tử.
Uy Tử là người thiếu kiên nhẫn, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, đã bắt đầu hơi phát điên.
Đặc biệt là nhìn thấy tôi vẫn chĩa s.ú.n.g vào đầu Lý Tuyền.
“Ngô Địch, đừng nói thật sự anh định…” Vẻ mặt Uy Tử rất nghiêm túc, ánh mắt cậu ấy đã bắt đầu loạn, trông có vẻ như định cướp súng.
Phải hoàn thành mọi chuyện trước khi cậu ấy ra tay.
“Uy Tử, nhớ những gì trước kia tôi từng nói với cậu không, người phiêu bạt trong giang hồ, chung quy sẽ phải chịu một đao, hôm nay, chính là lúc nhận một đao đó.”
Tôi vừa nói vừa nổ một phát s.ú.n.g với Lý Tuyền.
Với thân thủ của chị ấy, có thể tránh, nhưng chị ấy không tránh, cứ cứng rắn chịu một phát s.ú.n.g của tôi như vậy.
Ngã xuống, m.á.u chảy như trút nước.
Sau đó tôi gọi điện thoại cho An Dã: “Đưa người tới nhà Triệu Phong đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-457.html.]
“Hahaha, quả nhiên thẳng thắn, cô gái này, để lại cho con gái tôi, rồi đưa người anh em của cậu đi đi, hôm khác chúng ta lại bàn xem tiến hành kế hoạch tiếp theo thế nào.”
“Ừm, tôi đem xác của Lý Tuyền đi được không? Người phụ nữ anh em tôi thích, cứ để lại đây như vậy, người anh em của tôi không tình nguyện đi.”
Vừa nói tôi vừa chỉ Uy Tử đang vùi trong người Lý Tuyền gào khóc.
Sếp tổng Lâm vốn không bằng lòng, nhưng nhìn tôi rồi lại giơ s.ú.n.g lên, miễn cưỡng gật đầu.
Một Lý Tuyền thôi mà, cứ coi như vẫn chưa chết, cũng chẳng thể trở thành mối đe dọa của ông ta.
Vỗ vỗ Uy Tử, cậu ấy quay đầu lườm tôi một cái, trực tiếp bế Lý Tuyền rời đi.
“Ân Cầm, đi.” Tôi quay đầu gọi Ân Cầm một tiếng, nhưng lại thấy Ân Cầm cứ ngồi trên sô pha nhìn Lâm Hải suốt không hề quay đầu.
“Cậu đi đi, tôi nghĩ tôi không đi được rồi.”
Lúc này cũng không còn sức mà quan tâm cô ta nữa, chuyện giữa cô ta và Lâm Hải tôi cũng không rõ.
Vẫy tay, rồi đi ra ngoài, Uy Tử ở phía trước.
Tôi kéo vai cậu ấy lại: “Chờ đã, An Dã sắp tới rồi.”
Uy Tử gật đầu, hoàn toàn không giống bộ dạng oán hận, nóng nảy lúc ở nhà Triệu Phong.
Đều là diễn cả, trước kia tôi và Uy Tử trong lúc không có việc gì làm, nói tới chuyện chịu một đao, liền nghĩ rằng nếu thật sự gặp phải chuyện bị b.ắ.n chết, làm thế nào tránh được một kiếp.
Tôi cũng không muốn đi, tôi muốn sống thật yên ổn, ai mà muốn ngày nào cũng đánh đ.ấ.m liều mạng chứ, nhưng Cung Chính Văn cứ như một con muỗi không ngừng vo ve trước mặt tôi, lúc nào cũng nhìn chằm chằm tôi, chỉ cần tôi buông lỏng hoặc lộ ra sơ hở thì nó sẽ cắn tôi một cái thật đau.
Nhưng lần này không như vậy, cô gái Chúc Mi kỳ lạ tinh quái này vì tôi mới phải chịu cái thứ tai bay vạ gió này, nếu tôi không đi thì cả đời này lương tâm tôi sẽ cắn rứt khôn nguôi.
Điện thoại vẫn chưa ngắt, nhưng tôi cũng không biết Bạch Vi có còn nghe không.
Tôi nói khẽ một câu vào điện thoại: “Xin lỗi, giám đốc Bạch, lần này tôi nhất định sẽ đi”.
“Mai gặp.” Tăng Dũng đi rồi, nói trắng ra tôi thấy cũng chẳng sao. Ân Cầm cản hắn lại, tôi lắc đầu.
“Vô ích thôi, hắn không còn tin tức nào có giá trị hơn nữa, cho dù có hắn cũng không nói đâu.”
Cả căn phòng làm việc lại rơi vào yên tĩnh, chẳng mấy chốc trời đã sáng hẳn.
Lý Tuyền đi vào phòng chợp mắt một lát, Ân Cầm thì ngồi ở chỗ ghế sofa không ngừng hút thuốc, còn tôi cố gắng tranh thủ chút thời gian cuối cùng để thu thập tài liệu về Đường Tiếu Tiếu.