Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 449

Cập nhật lúc: 2025-02-21 17:46:52
Lượt xem: 4

Chúc Mi bĩu môi trở về phòng mình, dường như đang giận dỗi vì tôi từ chối yêu cầu học võ của cô ấy, phát ra tiếng “rầm”.

 

Tuy cô ấy đã 22 tuổi nhưng tôi thấy cô ấy hệt như một cô gái nhỏ kỳ lạ, thậm chí tôi còn nghĩ nếu tôi có một cô em gái có phải là cũng sẽ như vậy không.

 

Lúc này trong phòng khách trống không, tôi vừa định đi uống nước nhưng do dự rồi lại thôi.

 

Lúc trước Chu Miểu và Ngô Thừa Chí để lại cho tôi ấn tượng quá sâu, nếu không phải tôi còn có kế hoạch dự phòng thì tôi đã thua trong tay hai tên nội gián này của Cung Chính Văn rồi.

 

Mà giờ nếu Cung Chính Văn đã biết chỗ ở của tôi thì không thể chắc chắn họ sẽ không như lúc trước, lại tiến hành mua chuộc bạn ở chung nhà với tôi.

 

Hơn nữa, lúc này Chung Chính Nam và Lý Huệ lại không có thiện cảm gì với tôi, lại còn vừa cãi nhau một trận nữa, chắc là càng tệ hơn rồi.

 

Nếu họ len lén bỏ những thứ như thuốc mê trong đồ ăn đồ uống của tôi, tôi thầm nghĩ kết cục của mình mà tóc gáy dựng hết cả lên.Mã Gia Giác.

 

Một tên g.i.ế.c người hàng loạt. Trong đầu tôi chợt bật ra cái tên này.

 

Tôi đột nhiên muốn mắng mình một trận, đang yên đang lành sao lại đến thuê nhà ở chung cơ chứ, dù sao tôi có tiền cơ mà, chẳng lẽ không mua nổi hoặc thuê một một căn nhà sao?

 

Tôi nhìn đồng hồ, giờ mới mười giờ sáng, vẫn còn rất dư dả thời gian, tôi liền tìm luôn một công ti môi giới.

 

Cảm giác rủng rỉnh tiền trong túi khá là phê, thấy căn nhà nào thích hợp thì tôi không cần phải đi khắp nơi nữa.

 

Thế là trong hai tiếng, căn nhà thứ hai của tôi đã được tìm thấy, tôi ký hợp đồng luôn. Căn nhà này có hai phòng ngủ, để chuẩn bị cho sau này nhà có khách.

 

Vì là thuê cả nên tiền thuê rẻ hơn nhiều so với thuê ghép, chưa tới bốn ngàn một tháng. Tôi gọi điện báo với chủ nhà cũ là tôi không ở nữa.

 

Chủ nhà rất kinh ngạc, hỏi tôi vì sao mới tới một ngày mà đã muốn chuyển đi, tôi bảo nói trong điện thoại không tiện, bảo ông ấy tự đi hỏi người ở chung với tôi, cũng chính là Chung Chính Nam và Chúc Mi.

 

Không lâu sau chủ nhà gọi cho tôi, không ở cũng được, nhưng sẽ không trả lai tiền thuê, cả ba tháng tiền thuê nhà của tôi không trả một xu nào.

 

Nếu là trước đây tôi còn có thể tranh cãi với chủ nhà, ví dụ như khi tôi vừa làm việc ở Phần mềm Trí Văn không lâu.

 

Lúc đó tôi vừa gửi cho người nhà của Từ Triết mấy chục ngàn tệ đã phải gom góp khổ sở lắm rồi, còn mượn của Bạch Vi một khoản lớn.

 

Nhưng giờ tôi đã không quan tâm nữa, hơn nữa nếu tôi ở đó thì không chỉ tôi không được an toàn mà ba người ở chung nhà với tôi cũng sẽ bị liên lụy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-449.html.]

 

Nghe tôi nói không cần tiền, chủ nhà rất thoải mái cho tôi chuyển ra, thậm chí còn chủ động thuê xe cho tôi, dọn đồ trong phòng tôi đến nhà mới.

 

Trước khi đi Chúc Mi chớp mắt, khuôn mặt ngơ ngác, cuối cùng cũng hiểu được tôi sắp chuyển đi, cô ấy cực kỳ sốt ruột, xông tới hỏi số điện thoại của tôi mới chịu thỏa mãn quay về phòng mình.

 

Còn về hai người Chung Chính Nam và Lý Huệ thì đứng ở cửa cười liên tục, tỏ vẻ mình là người chiến thắng.

 

Sau khi chào Chúc Mi, tôi lên xe, thầm mắng hai người kia đúng là đồ ngốc, ông đây đi là để cứu các người đấy.

 

Không chừng lúc nào đó các người còn bị Cung Chính Văn bắt đi uy h.i.ế.p tôi kìa, lúc đó các người bảo tôi nên cứu hay là không cứu đây?

 

Đến nhà mới, dọn dẹp sắp xếp xong cũng đã bốn giờ chiếu, tôi pha một ly cà phê rồi nằm trêи ghế sô pha.

 

Nhìn trần nhà, tôi không nhịn được mà mở điện thoại ra, nhấn gọi số điện thoại của Bạch Vi, nhưng một giây sau, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nhấn tắt.

 

Khựng lại một chút, tôi chuyển thành nhắn tin.

 

Tôi gõ chứ trên điện thoại : “Dạo này thế nào rồi? Ở Úc Châu quen chưa?” 

 

Sau đó nhấn gửi. Bạch Vi đã đi bao lâu rồi? Tôi thầm nhẩm tính ngày, đã một tháng rồi, thế mà chúng tôi không hề liên lạc với nhau.

 

Khi đang sống an ổn, con người thường hồi ức về quá khứ, ví dụ như lúc này trong đầu tôi không hiểu tại sao lại hiện lên rất nhiều cảnh tượng.

 

Kể từ bốn năm trước khi tôi cứu Bạch Vi, khuôn mặt cô ấy lúc đó tràn đầy tuyệt vọng, quần áo gần như nát tươm.

 

Ba năm sau, tôi vào Phần mềm Trí Văn, giữa chúng tôi liên tiếp xảy ra hiểu lầm, vừa hay là cuộc chiến giữa tôi và Cung Chính Văn, Bạch Vi bắt đầu thay đổi thái độ với tôi, mà cũng không biết từ lúc nào, trái tim tôi đã bị người con gái này hoàn toàn chiếm mất.

 

Cảnh tượng cuối cùng là khi Bạch Vi nói với tôi trong phòng bệnh, cô ấy định rời đi, sau đó là một bóng dáng lướt qua, rời đi hẳn…

 

Không biết qua bao lâu, sắc trời bên ngoài đã tối, bụng tôi cũng đói meo.

 

Tôi cầm lấy điện thoại lên theo thói quen, bên trên không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ nào, hoặc là tin nhắn nào.

 

Tôi đang định đứng dậy nấu cơm thì chuông điện thoại reo lên, tôi mừng rơn, cứ nghĩ là Bạch Vi, ai ngờ vừa nghe máy thì ra một giọng nói quen thuộc.

Loading...