Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 416
Cập nhật lúc: 2025-02-18 10:57:07
Lượt xem: 0
“Phùng Viễn tôi còn chưa bị ai từ chối đâu, tôi cũng không cho phép người khác từ chối mình, đi hay không đi không phải các cô nói là được.”
Giọng nói Phùng Viễn đầy tự mãn, hắn vô cùng đắc chí. Không tóm được tiểu Hồ Li thì hai cô học sinh này cũng không tồi.
Trông bộ dạng này nói không chừng vẫn còn non? Thế lại càng hời.
Nghĩ vậy, Phùng Viễn lại càng nóng lòng, hắn trợn mắt với đám đàn em bên cạnh: “Tiểu tử, cậu còn ngây ra đó làm gì? Không mau mời hai cô gái này lên xe?”
“Vâng, vâng.” Tên đàn em mau miệng đáp, hắn làm tư thế mời rồi hướng người về phía Tần Vũ, Triệu Ánh Thu.
“Hai vị, xin mời. Tôi khuyên cả hai cô nên biết điều một chút, đừng khiến Phùng thiếu gia tức giận.”
Thấy tên tay chân và Phùng Viễn không hề có ý định bỏ đi, Tần Vũ và Triệu Ánh Thu bắt đầu sợ hãi, vội vàng ngồi xuống.
“Hừ, nằm mơ, chúng tôi không đi.”
“Đúng thế, các người mau đi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thấy Triệu Ánh Thu uy h.i.ế.p như vậy, tên đàn em kia bật cười ha ha: “Còn báo cảnh sát? Có bản lĩnh thì cô báo đi. Số của cảnh sát cô biết chưa, có cần tôi cho không?” Tên này vừa nói, ánh mắt càng trở nên hung dữ hơn.
“Các cô đã không đi thì chúng tôi chỉ có thể dùng chút thủ đoạn thôi.”
Nói rồi, mặt hắn trở nên hung tợn hẳn, hắn bước lên trước một bước, giơ tay ra rồi vồ về phía Triệu Ánh Thu và Tần Vũ.
“Anh, anh muốn làm gì? Anh đang phạm pháp đấy.” Thấy cảnh này, đến Tần Vũ cũng trở nên hoảng loạn.
“Hừ, ở Vũ Thành này, Phùng thiếu gia chính là pháp luật.” Tên đàn em không màng gì khác, giơ tay phải ra rồi tóm lấy tay Tần Vũ.
Dường như sắp được như ý muốn nhưng đột nhiên tay hắn bị một cánh tay khác túm chặt lại, đến sức uống sữa cũng không còn, hắn không thể nào nhúc nhích về phía trước dù chỉ là một chút.
“Tiểu tử, còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Khuyên mày bớt bớt đi, đừng dây vào.” Tên đàn em quay đầu lại nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.
“Tiểu tử, đây là Vũ Thành, tốt nhất đừng tự rược hoạ vào thân. Nhân lúc Phùng thiếu gia còn chưa tức giận, mày tốt nhất là mau… aBoss Nữ Hoàn Mỹ!”
Hắn còn chưa kịp nói từ “cút” thì tiếng kêu thất thanh vang lên. Khậc! Diệp Thiên chỉ khẽ dùng sức, cánh tay của hắn đã bị bóp cho gãy rời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-416.html.]
“A! Tay của tôi, tay của tôi.”
Tên đàn em mở to mắt, hét lên tiếng kêu như con lợn bị chọc tiết, trên trán mồ hôi vã ra như tắm. Cảm giác đau đớn khủng khiếp khiến hắn run rẩy toàn thân.
“Cút.” Diệp Thiên lạnh lùng gằn ra duy nhất một từ rồi đạp cho hắn một cước. Tên tay sai như con diều giấy đứt dây, bay thẳng ra ngoài và ngã vật ra nền đất, không rõ sống chết. Hít! Mọi người đều ngây ra rồi hít vào một hơi khí lạnh.
Chỉ cần một cước mà đạp bay người khác, người này phải có sức khoẻ đến cỡ nào chứ.
Vả lại điều quan trọng hơn cả là người này đã đánh người của Phùng thiếu gia, không phải không coi Phùng thiếu gia ra gì sao? Hắn c.h.ế.t chắc rồi!
“Đánh hay lắm.” Tần Vũ vô lo vô nghĩ lên tiếng, bộ dạng hả hê vô cùng.
Triệu Ánh Thu thì dở khóc dở cười, không dám nói lời nào.
Trong lòng cô có một dự cảm, nói không chừng Diệp Thiên có thể xử lý tên thiếu gia ác độc này.
“Tiểu tử, dám đánh người của tao, mày không muốn sống nữa phải không?” Phùng Viễn cau mày, ánh mắt lạnh lùng chĩa vào Diệp Thiên, sắc mặt dần trở nên giữ tợn.
“Bây giờ, tự huỷ tay phải, quỳ xuống xin lỗi tao rồi đưa hai đứa này lên giường của tao, tao còn có thể xem xét giữ lại cho mày cái mạng.”
Bộ dạng dương dương tự đắc của Phùng Viễn ở Vũ Thành này, ngoại trừ Lâm Kha ra thì hắn chẳng coi ai ra gì.
Theo như hắn thấy thì Diệp Thiên là một tên liều lĩnh, chỉ cần doạ một chút thì đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
“Tiểu tử, không nghe thấy tao nói gì à? Mày có tin chỉ cần tao nói một câu, đừng nói là mày, kể cả người nhà mày cũng không còn nhìn được mặt trời nữa không?”
Thấy Diệp Thiên không nói lời nào, Phùng Viễn còn cho rằng anh sợ hãi, hắn càng cao ngạo không coi ai ra gì.
“Tao cho mày một phút, tốt nhất…”
Bốp!
Tiếng tát lanh lảnh vang lên trong bầu không khí yên lặng của quán bar. Phùng Viễn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người hắn đã bay ra ngoài, bên má phải đau rát vô cùng.Còn những người tới hóng chuyện lại chỉ biết đờ đẫn, người nào người nấy há to miệng, không thể nào tin nổi.
Tên này dám tát cả Phùng Viễn? Hắn không muốn sống nữa rồi sao? Đến Triệu Ánh Thu và Tần Vũ cũng c.h.ế.t lặng. Nói đánh là đánh, Diệp Thiên thật sự vẫn mạnh như vậy.