Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 24

Cập nhật lúc: 2024-10-22 18:08:17
Lượt xem: 19

Đó là một quán cà phê yên tĩnh, bên trong phát bài hát cổ xưa mang phong tục tập quán của nước Xiêng La, tiết tấu chậm rãi bao trùm trong ánh sáng chiều tà. Lâm Lạc Thủy ngồi ở vị trí gần cửa sổ, trên bàn có một ly cà phê, một bông hồng trồng khắp nơi đây cắm trong bình hoa, đang tỏa hương khoe sắc.

 

Tôi đi về phía cô ấy, ngắm nhìn gương mặt càng hiện rõ vẻ nhu mì dưới ánh đèn ấm áp.Cô ấy đứng dậy, nở nụ cười vẫn ngọt ngào và quen thuộc như xưa.Tôi gật đầu với cô ấy rồi ngồi xuống.

 

Cả quá trình, chúng tôi không nói với nhau một lời nào, dù chỉ là câu “Đến rồi à”, hay “Dạo này vẫn ổn chứ”.

 

“Xin hỏi anh muốn dùng gì ạ?”

 

Một nhân viên phục vụ người Xiêng La mặc bộ trang phục thêu đủ các loại hoa văn bước tới, lịch sự hỏi tôi một câu bằng tiếng Xiêng La.

 

“Có bia Chang không?” Tôi cũng hỏi lại bằng tiếng Xiêng La.“Thưa anh, có ạ.”

 

“Cho tôi một chai, cảm ơn.”

 

“Vâng, anh chờ một lát.”

 

Sau khi người phục vụ rời đi, Lâm Lạc Thủy như đã tìm được chủ đề mở đầu câu chuyện, cô ấy cười nói: “Suýt nữa em quên mất anh nói tiếng Xiêng La rất tốt.”

 

Tôi mỉm cười: “Có thể hiểu được, nếu em chưa quên thì mới là không bình thường.”Nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của tôi, sắc mặt của Lâm Lạc Thủy buồn bã. Tôi không nói gì nữa, cầm hộp thuốc lên, rút một điếu ngậm trong miệng.“Ở đây không được hút thuốc.” 

 

Lâm Lạc Thủy chợt lên tiếng nhắc nhở.Bấy giờ tôi mới nhớ ra, trong phòng ở tất cả nơi công cộng tại Xiêng La đều cấm hút thuốc, trên con phố đông người qua lại cũng được, đến bãi biển cũng cấm hút thuốc.

 

Nếu bị bắt, chẳng những bị phạt, mà còn phải ngồi tù. Tôi bất đắc dĩ cất thuốc đi, sau đó hỏi thẳng: “Em gọi anh ra đây là muốn nói chuyện gì?”Lâm Lạc Thủy có phần do dự: “Bây giờ, anh đang làm việc ở Trí Văn à?”

 

“Ừ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-24.html.]

“Tại sao?” Cô ấy đột nhiên hỏi một cách khó hiểu.

 

Tôi thấy hơi buồn cười: “Ngoài việc đi làm kiếm tiền ra thì còn có thể là vì sao nữa.”

 

Cô ấy dùng một ánh mắt phức tạp mà tôi không đoán ra được nhìn tôi, sau đó cúi đầu không nói gì nữa. Nhân viên phục vụ bưng bia đến, tôi rót một cốc, uống một cách tự nhiên.

 

Cô ấy cũng bê cốc cà phê lên khẽ nhấp một ngụm nhỏ.Sau đó, cô ấy lại nói: “Phương Dương, em chỉ muốn biết… Anh vào công ty Phần mềm Trí Văn, sau đó lại đến Chiêng May có phải là vì em không?”

 

“Vì em?” Tôi ngẩn người ra một lát, chẳng hiểu ra làm sao.

 

“Vì em chia tay anh, nên anh cố ý đến Trí Văn, cố tình đến Chiêng May đàm phán dự án BTT đó. Anh… Anh hận em, đúng không?”

 

Tôi ngạc nhiên, sau đó thấy buồn cười, chẳng mấy sau lại có một cảm giác bi ai khó hiểu.Tôi tự cảm thấy bi ai cho chính mình. Thì ra trong mắt Lâm Lạc Thủy, tôi lại tồi tệ như vậy. Còn tôi thì vẫn ngu ngốc không quên được cô ấy, ngu xuẩn đến cực điểm muốn gặp cô ấy.

 

Mẹ kiếp, tôi đúng là một thằng ngu!Tôi không muốn trả lời câu hỏi này của Lâm Lạc Thủy, cũng không biết nên trả lời như thế nào.Vì đã bị cô ấy nói đúng một nửa, đúng là tôi nhảy xuống vũng nước đục BTT này là vì cô ấy.

 

“Phương Dương, em xin lỗi.” Cô ấy lại nói xin lỗi.

 

“Hơ.” Tôi cười thành tiếng, cầm cốc bia lên ngửa cổ uống cạn.Uống xong rồi thì đi thôi.

 

“Em nghe nói anh không được Phần mềm Trí Văn chào đón, đúng không?” 

 

Lâm Lạc Thủy lại đột ngột hỏi. Tôi lại ngẩn người ra.Chắc chắn Lâm Lạc Thủy đã biết chuyện xảy ra tại phòng họp chiều nay, bằng không cô ấy không thể hỏi như vậy. Khi một nhóm thảo luận dự án, nếu có chuyện nhạy cảm xảy ra trong nội bộ, không ai được phép nói ra ngoài, huống chi là nói cho phe đối thủ cạnh tranh biết.Xem ra trong nhóm dự án của Trí Văn có nội gián, ít nhất cũng là người có mối quan hệ thân thiết với Lâm Lạc Thủy hoặc gã họ Tào kia.

 

Dường như Lâm Lạc Thủy không chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của tôi, cô ấy cúi đầu nói:

 

“Phương Dương, nếu anh làm việc ở bên ấy không được vui vẻ thì đến công ty em đi.”

Loading...