Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 218
Cập nhật lúc: 2024-12-26 20:41:07
Lượt xem: 7
Đối phương là cảnh sát trưởng cao cấp mà có thể chủ động mời tôi ăn cơm, tất nhiên tôi sẽ không từ chối.
Sau khi gặp được Natcha béo múp ở nhà hàng đã hẹn, ông ta nói với tôi, bởi vì ông ta giải cứu được con tin và túm gọn đám bắt cóc chỉ sau vài giờ đồng hồ vụ án xảy ra, lập được chiến công lớn nên sắp sửa được nhận huy chương hoàng gia gì đó, còn chuẩn bị thăng chức nữa nên cố ý muốn mời tôi một bữa.
Lúc đó, nếu tôi trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát chứ không phải tìm đến ông ta, trung tâm cảnh vụ chắc chắn sẽ báo cáo thẳng tới các sĩ quan cấp cao hơn, sau đó điều động cảnh sát hoặc đặc nhiệm từ các đồn cảnh sát gần nhất và sẽ do sĩ quan cảnh sát mang quân hàm cao hơn ông ta chỉ huy.
Dù gì thì bắt cóc cũng không phải vụ án thông thường, huống hồ trong số con tin có hai đứa trẻ nhỏ, hai du khách nước ngoài rất giàu có.
Như thế, vụ án này sẽ không có phần của Natcha nữa, cùng lắm thì ông ta chỉ được là một đội trưởng dẫn đầu đội ngũ trong số đó thôi.
Nhưng tôi chỉ gọi điện cho Natcha, ông ta chỉ huy động lực lượng từ đồn của mình, công lao này ông ta hưởng hết.Cũng có nghĩa là tôi đã cho ông ta công lao to lớn này.
Natcha nói, ông ta đã xin phần thưởng cho tôi, còn đề nghị với chính quyền thành phố cấp giấy chứng nhận công dân danh dự nữa.
Tôi vừa nghe thấy đã hứng thú hẳn, đây không phải là công dân danh dự giao lưu văn hóa theo kiểu sở du lịch tổ chức thi marathon rồi trao tặng đâu, mà đó là chứng nhận do chính quyền thành phố cấp, nhiều lợi ích lắm.
Quyền hạn lưu trú chắc chắn không thành vấn đề, các phương diện về thương mại, công tác, du lịch cũng tiện lợi hơn, thậm chí còn có thể được mời tới tham dự vài hội nghị quan trọng.
Đặng Lệ Quân là công dân danh dự của Chiêng May, bà ấy ở nơi này như ở nhà luôn.Danh hiệu công dân danh dự này không dễ lấy, phải là người có cống hiến lớn trong các lĩnh vực công cộng như kinh tế, văn hóa, xã hội mới được nhận.
Tình huống theo chân công ty đến đây vì hoạt động thương mại rồi bất chấp nguy hiểm tính mạng để bắt ba tên bắt cóc và giải cứu ba con tin như tôi thì mới có khả năng lấy được.
Nhưng Natcha không thể báo cáo quá trình đúng như sự thật, như thế thì công lao của ông ta sẽ bị tôi cướp mất.
Đừng tưởng ông ta đang khách sáo mời tôi ăn cơm, lão mập trông có vẻ hiền hòa này thực ra rất quái.
Trong báo cáo của ông ta cùng lắm chỉ nói rằng tôi túm được một, hai thằng bắt cóc thôi, tuyệt đối sẽ viết rằng ba con tin kia do ông ta giải cứu, tên bắt cóc cầm s.ú.n.g hung hãn nhất cũng do ông ta chế ngự, như thế thì công lao của ông ta mới có vẻ to tát.
Cho nên chắc chắn tôi không thể nào lấy được danh hiệu công dân danh dự.
Sở dĩ Natcha nói với tôi chẳng qua là để tỏ rõ cho tôi thấy, ông ta trượng nghĩa với tôi như thế nào.Tôi cũng không vạch trần sự thật, chỉ mỉm cười và cảm ơn ông ta..
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-218.html.]
_______
Có tiền thưởng là được rồi, chắc hẳn Natcha không dám ăn bớt tiền thưởng của tôi, kiếm chừng 80 đến trăm nghìn bath cũng khá đấy chứ.Tốt nhất là nhiều hơn chút, mấy anh hùng ra tay cứu người ở trong nước cũng được thưởng vài chục nghìn tệ.
Một mình tôi đánh ba thằng bắt cóc, giải cứu ba con tin thì tiền thưởng một trăm nghìn baht không hề nhiều, cùng lắm chỉ đổi được hơn 20 nghìn tệ thôi.Sau khi ăn cơm cùng Natcha, chúng tôi nói chuyện thêm một lát.
Thấy Natcha giơ tay, liếc mắt nhìn đồng hồ, tôi chủ động gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán.Khi người khác nhìn đồng hồ luôn có nghĩa là người ta muốn đi rồi.
Natcha cũng rất thức thời, giành phần thanh toán trước mặt tôi, còn chủ động lái xe đưa tôi về khách sạn.
Tôi thấy vẫn còn sớm, nhớ tới câu nói của Bạch Vi tối qua, thế là đứng dưới tầng gọi điện thoại cho cô ta, hỏi cô ta có muốn ra ngoài tản bộ không.
Giọng nói của Bạch Vi có vẻ yếu ớt, bảo rằng cơ thể không thoải mái lắm, không muốn ra ngoài. Tôi gặng hỏi cụ thể hơn nhưng cô ta không chịu nói, rồi nhanh chóng cúp ngang cuộc gọi.
Tôi liếc mắt nhìn ngày tháng trên đồng hồ, đột nhiên hiểu ra ngay. Cách thời điểm cô ta không thoải mái lần trước vừa đúng một tháng, “bà dì” thân yêu của cô ta lại đến rồi, đau bụng kinh đó mà.
Vì thế, tôi vào một siêu thị nhỏ, mua mấy món đồ y hệt lần trước, sau đó quay lại khách sạn, gõ cửa phòng cô ta.Một lúc sau, Bạch Vi ở bên trong mới hỏi vọng ra một câu, nghe thấy câu trả lời của tôi bèn ra mở cửa phòng.
Mặt mũi cô ta có vẻ nhợt nhạt, trông rất thiếu tinh thần.“Tôi mua đồ cho cô rồi, nấu thêm chút nước táo đỏ mà uống nhé.” Tôi giơ chiếc túi trong tay lên.
Bạch Vi mím môi nhìn tôi, gật gật đầu rồi nói “cảm ơn”, sau đó mở cửa cho tôi.Tôi xách túi đồ vào phòng, tiện thể đóng cửa lại: “Cô cứ nằm trên giường đi, à phải rồi, ờm… băng vệ sinh còn không?”
“Còn.”
“Thế thì tốt, cô cứ nằm đó đi.”
“Ừm.”Cô ta ngoan ngoãn quay về giường, kéo chăn che đi vùng bụng và đôi chân dài trắng nõn.
Tôi thuần thục đem bình đun nước đi rửa sạch, rót nước khoáng vào đó đun, sau đó rửa gừng tươi và táo đỏ, thấy nước sôi thì bỏ vào đun cùng.
Mấy phút sau, tôi rót nước gừng táo đỏ ra cốc, rồi đặt cốc nước vào chậu nước lạnh cho nguội bớt.