Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-12-04 10:50:59
Lượt xem: 0

“Anh không tin tôi ư?”

 

“Không phải, mà là… Tôi cần suy nghĩ thêm, tạm thời tôi vẫn chưa hoàn toàn nghĩ kỹ.”

 

“Anh có nắm chắc không?”

 

“Đại khái sau mươi đến bảy mươi phần trăm, nhiều nhất ba ngày là sẽ biết kết quả.” 

 

Bạch Vi cụp mắt xuống, không nói gì nữa.

 

Một lúc lâu sau, cô ta mới ngước mắt nhìn tôi: “Tôi đồng ý với anh, không thừa nhận việc anh quay video, nhưng nếu ba ngày sau chuyện vẫn chưa biến chuyển tốt, tôi sẽ tự xử lý bằng cách của mình.”

 

“Cảm ơn.” 

 

Tôi gật đầu cười với cô ta: “Muộn rồi, cô đi nghỉ đi.”

 

Nói xong, tôi liền đi về phía phòng của mình.Cất kỹ hành lý, tôi không ở lại mà rời khách sạn đi kiếm cái gì đó để ăn. Bảy giờ tôi lên máy bay, hạ cánh sau hơn bốn tiếng, chắc lúc này cũng đã hơn mười một giờ.

 

Giờ ở Xiêng La chậm hơn Hoa Hạ một tiếng, thế nên hiện tại ở đây mới chỉ hơn mười một giờ, trên đường cũng còn rất nhiều cửa hàng mở cửa. Tùy tiện kiếm cái gì đó ăn ở trêи đường, sau đó tôi đi thẳng tới quán bar Cara.Đến lúc để Bansha trả nợ rồi.

 

Quán bar Cara vẫn giống như trước đây, náo nhiệt, xa hoa, khắp nơi đều là mấy chàng trai xăm hình và những cô gái mặt đầy son phấn. 

 

Tôi đi vào quán bar, người ở bên trong đồng loạt nhìn về phía tôi, không đợi tôi lên tiếng, đám người đã tự động nhường ra một con đường, một cậu thanh niên nhanh trí chạy cực nhanh xuyên qua đám người.Xem ra, đám người này còn nhớ rõ tôi.

 

Chỉ một lát sau, Bansha chậm rãi đi ra, từ xa đã chắp tay tươi cười tới đón tiếp tôi.

 

“Cậu Dương, cậu khỏe chứ, chào mừng cậu tới đây.”

 

Tôi chắp tay đáp lễ, hờ hững nói: “Bansha, tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-150.html.]

 

“Mời cậu Dương đi vào trong, uống một chén rồi lại nói chuyện. Chỉ cần Bansha tôi làm được, chắc chắn sẽ lo liệu thỏa đáng cho cậu Dương. Mà kể cả không làm được, tôi nhất định cũng sẽ cố gắng hết hai trăm phần trăm.”

 

Bansha nghiêng người đứng ở một bên, bày ra vẻ mặt lấy lòng, khom lưng chỉ về phía sâu trong quán bar.

 

Tôi gật đầu, đi vào bên trong dọc theo con đường mà đám người tránh ra.Lúc này tôi mới phát hiện, bên trong quán bar Cara còn có mười mấy phòng bao, trang trí đẹp hơn phía ngoài rất nhiều, mấy loại thiết bị âm thanh cũng đủ cả.

 

Sau khi mời tôi vào căn phòng bao lớn nhất, Bansha chạy ra chạy vào mấy lần, lục tục sai nhân viên đưa đến mấy chai bia, rượu trắng, rượu đỏ quý nhất trong quán bar và một đống đồ ăn vặt tới.Cuối cùng, ông ta dẫn hai cô em người Xiêng La vào phòng, một em dáng vẻ xinh đẹp ngây thơ, một em vóc người bốc lửa ăn mặc mát mẻ..

 

“Đây là cậu Dương, hai cô nhớ phục vụ cho tốt…”

 

“Khoan đã.” 

 

Tôi vội cắt lời ông ta: “Bansha, tôi đến để bàn chuyện nghiêm chỉnh với ông, ông bảo mấy cô ấy ra ngoài trước đi, xong chuyện rồi tính sau.”

 

Bansha ngẩn ra, sau đó xua tay bảo hai cô gái đó đi ra ngoài, tiếp theo mặt mày niềm nở chạy đến ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc sofa.Vì mối quan hệ của tôi với Suchat, nên giờ ông ta đã cung phụng tôi như phật thánh.

 

Tôi kể sơ qua sự việc cho ông ta nghe một lượt, sau khi chăm chú lắng nghe, Bansha dè dặt hỏi: “Cậu Dương, cậu muốn tôi làm thế nào? Dẫn người đến Hoa Hạ xử Cung Chính Văn hay bắt cóc ông chủ của BTT ép ông ta tiếp tục hợp tác với cậu?”

 

Tôi thấy hơi cạn lời, lắc đầu: “Bansha, tôi hỏi ông, nếu để ông và đám tay chân ngồi tù vài tháng, ông muốn bao nhiêu tiền?”

 

Bansha lại ngẩn ra, vội xua tay: “Cậu Dương, cậu đừng đùa, sao tôi dám lấy tiền của cậu. Đợt trước, kiếm được vài món tiền từ đám Tào Văn Hoài và Cung Chính Văn, tôi còn chưa dám tiêu đây này. Nhưng cậu Dương nói ngồi tù mấy tháng…”

 

“Cùng lắm là năm tháng, ít thì cũng có thể tạm giam nửa tháng thôi. Xong xuôi, tôi với ông coi như hết sạch ân oán, tôi sẽ đưa thêm cho ông một khoản tiền để bồi thường.”

 

“Không không, cậu Dương, tôi thật sự không dám lấy tiền của cậu đâu!” 

 

Bansha lại xua tay từ chối, sau đó cúi đầu suy nghĩ một lát, ông ta xoa tay cẩn thận nói: “Cậu Dương, cậu xem thế này có được không nhé. Tôi giúp cậu làm chuyện này, cậu nói với ông Suchat một tiếng, bảo rằng giờ tôi với cậu đã là bạn, tôi còn giúp cậu chút việc vặt, cậu xem như vậy có được không?”

 

Tôi không vội trả lời ngay, chỉ thờ ơ nhìn ông ta.Bansha có vẻ hơi căng thẳng mỉm cười: “Cậu Dương, tôi cũng có người thân, có vợ có con. Khoảng thời gian này, tôi luôn rất lo sợ, sợ một khi ông Suchat và cậu không vui… Cậu cũng biết đấy, thật ra tôi cũng chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ thôi, trước mặt những nhân vật lớn như cậu và ông Suchat, tôi chẳng là gì cả!”

Loading...