Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 148

Cập nhật lúc: 2024-12-03 10:44:45
Lượt xem: 3

Dưới tình huống như vậy, Cung Chính Văn đưa ra một cành ô liu cho anh ta, anh ta khó mà từ chối được.

 

Bỏ qua cái dự án trị giá mười triệu, quấy nhiễu dự án này, làm to chuyện lên, thậm chí có thể liên lụy đến Bạch Vi, thế thì anh ta sẽ có cơ hội thăng chức.

 

Cho dù không thể lên chức được, chắc chắn cũng có thể đạt được lợi ích gì đó từ Cung Chính Văn.

 

Thế nên, Chung Khang Ninh là người đáng nghi nhất.

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Shadi, tôi suy nghĩ chốc lát, rồi gọi cho Lâm Lạc Thủy.

 

Gọi một lúc lâu đối phương mới bắt máy, giọng điệu lạnh lùng của Lâm Lạc Thủy phát ra từ loa điện thoại: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì?”

 

Thậm chí cô ấy còn không nhắc tên tôi.

 

Tôi không quan tâm, bình tĩnh nói: “Cô Lâm, cô có thể giúp tôi chuyển lời đến Tào Văn Hoài không? Tôi đang trên đường tới Chiêng May, để có thể xử lý thích đáng chuyện này, tôi muốn nhờ anh ta giữ im lặng trong mấy ngày tới, được chứ? Bất kỳ một ai hỏi đến vấn đề liên quan tới video, hay là khoảng thời gian ở Chiêng May, đều không được tỏ thái độ, không được trả lời bất cứ vấn đề gì, có thể chứ?”

 

“Tôi sẽ chuyển lời đến anh ấy, còn có chuyện gì không?”

 

“Không có, cảm ơn.”

 

“Tạm biệt.” Vừa dứt lời, Lâm Lạc Thủy liền cúp điện thoại.

 

Hiển nhiên, cô ấy hận tôi, không muốn nói thêm một lời nào với tôi.

 

Không sao cả, hôm nay cảnh còn người mất, dù cô ấy hận tôi, hay là yêu tôi, với tôi cũng chẳng quan trọng nữa.

 

Đến gần năm rưỡi, tôi đến sân bay, một lúc sau thì thấy được Bạch Vi.

 

Đi cùng cô ta là Hà Khai Thành.

 

Nhân lúc Bạch Vi đi đổi lại thẻ lên máy bay, Hà Khai Thành đột nhiên đi tới bên cạnh tôi, thấp giọng nói câu: “Cậu đúng là người giỏi gây chuyện.”

 

Tôi cười nhạt đáp: “Ha ha, chú nên biết là ai làm chuyện này, đúng rồi, cảm ơn chú vụ liên lạc trang xóa video trên web.”

 

“Tôi chỉ là vì muốn tốt cho cô chủ thôi, không cần phải cám ơn, tôi biết sự thật thế nào, chỉ trách cậu quá nhỏ bé, đối mặt với cậu chủ nhà họ Cung hoàn toàn không chịu nổi một đòn.”

 

“Chuyện còn chưa kết thúc, có phải những lời này của chú Thành còn quá sớm không?”

 

Hà Khai Thành lắc đầu cười: “Phương Dương, cậu rất gan dạ sáng suốt, cũng rất thông minh, nhưng khi đối mặt với quyền lực tuyệt đối, gan dạ sáng suốt và thông minh chỉ khiến cho quá trình trở nên thú vị hơn thôi, không thể thay đổi được kết cục.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-148.html.]

“Chú Thành, nếu không chúng ta cá cược đi?”

 

“Ha ha ha.” Hà Khai Thành bật cười, sau đó lắc đầu: “Chỉ tiếc tôi chưa bao giờ cá cược, cá cược là hành động nguy hiểm nhất đối với loại người làm thuê cho người khác như chúng tôi, cho dù cơ hội thắng là một trăm phần trăm, tôi cũng sẽ không cá cược, đây là nguyên tắc.”

 

Tôi cũng cười đáp: “Chú Thành thật khiến người ta phải kính nể, đáng tiếc không thể hưởng thụ niềm vui thú của cá cược, tôi rất thích chuyện này, càng kích thích càng vui.”

 

“Quá trình kịch tính, nhưng kết cục thường là khốn khổ.”

 

“Chúng ta thử ngóng chờ đi.”

 

“Được, tôi đây sẽ chờ xem rốt cuộc cậu có bản lĩnh gì.” Kết thúc cuộc trò chuyện, Bạch Vi cũng đã đổi xong thẻ lên máy bay và trở lại.

 

Sau khi Hà Khai Thành đi, lúc chờ lên máy bay, Bạch Vi nói cho tôi biết, cô ta nhận được điện thoại của Chung Khang Ninh, nói rằng bên BTT tạm dừng công việc khảo sát hệ thống.

 

Tôi đã biết chuyện này rồi, nhưng tôi vẫn vờ như không biết gì, càng không kể lại những chuyện Shadi đã nói với tôi trong điện thoại cho cô ta.

 

Sau hơn bốn tiếng, chúng tôi tới Chiêng May, thấy được Chung Khang Ninh tới sân bay đón, anh ta và các thành viên trong nhóm dự án vẫn còn ở Chiêng May, Bạch Vi còn nhắc bọn họ đặt trước phòng khách sạn.

 

Gặp mặt rồi bắt chuyện xong, Bạch Vi liền hỏi Chung Khang Ninh: “Giám đốc Chung, anh nói xem, tại sao chiều tối hôm nay BTT lại yêu cầu anh tạm dừng khảo sát hệ thống? Nội bộ tập đoàn của họ có xảy ra vấn đề đặc biệt gì không?”

 

Chung Khang Ninh gật đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Họ trực tiếp thông báo với chúng ta tạm dừng khảo sát, tôi hỏi nguyên nhân, nhưng không ai chịu nói, còn nếu hỏi có chuyện gì đặc biệt xảy ra không thì… Tôi không phát hiện, tôi thấy mọi chuyện đều rất bình thường. Đúng rồi, giám đốc Bạch, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì thế? Tại sao bọn họ muốn tạm dừng khảo sát?”

 

Sắc mặt Bạch Vi có phần bất đắc dĩ: “Giám đốc Chung, sáng hôm nay mới vừa xảy ra một chuyện không hay lắm, có liên quan đến BTT, tôi cùng Phương Dương chạy tới đây là để giải quyết vấn đề này.”

 

Chung Khang Ninh sửng sốt, sắc mặt khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

 

Tôi tiếp lời: “Giám đốc Chung, rất xin lỗi, chuyện này càng ít người biết càng tốt, giải quyết tốt vấn đề là được.”

 

Chung Khang Ninh cau mày liếc nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục nhìn Bạch Vi với ánh mắt dò hỏi.

 

Bạch Vi lắc đầu: “Giám đốc Chung, Phương Dương nói không sai, đúng là chuyện này càng ít người biết càng tốt.”

 

“Tôi cũng không thể biết ư?”

 

Bạch Vi vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, thật sự là chuyện này rất nghiêm trọng, chúng ta về khách sạn trước đi.”

 

Chung Khang Ninh có vẻ chán nản lại có chút không cam lòng đáp một câu “Được”, sau đó dẫn đầu đi về phía lối ra.

 

Tôi nhìn bóng lưng của anh ta chìm trong suy nghĩ, sau đó im lặng theo sát phía sau anh ta và Bạch Vi.

 

Phản ứng vừa rồi của Chung Khang Ninh, hình như có hơi kỳ lạ.

Loading...