Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 104

Cập nhật lúc: 2024-11-20 12:42:23
Lượt xem: 3

“Đây là chú Thành, người nhà của tôi.” Cô chỉ sang ông lão.

 

“Xin chào, tôi họ Hà, Hà Khai Thành.” Ông lão chủ động đưa tay về phía tôi.

 

Tôi cũng chào hỏi một tiếng rồi bắt tay ông ta.

 

Ngay vào giây phút đó, tôi cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn tôi có ẩn ý sâu xa, dường như có gì đó đặc biệt muốn nói cùng tôi vậy.

 

Nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua rồi biết mất, ông lão tên là Hà Khai Thành này nhanh chóng lấy lại vẻ hòa ái và cung kính.

 

Nhìn thái độ và cách xưng hô giữa ông ta với Bạch Vi, có lẽ ông ta là quản gia hay gì đó, vì sao lại có thái độ như thế?

 

Bạch Vi không phát hiện ra biểu hiện chớp nhoáng của Hà Khai Thành, cô ta quay lại hỏi tôi: “Phương Dương, anh ở đâu? Tôi bảo chú Thành đưa anh về luôn.”

 

“Không cần đâu, tôi tự về được.” Tôi từ chối không chút do dự.

 

“Tiểu Phương đừng khách sáo, tôi lái xe tới đây, đi cùng đi.” Hà Khai Thành khẽ cười nói, sau đó ông ta chủ động giành lấy hành lý trên tay tôi.

 

Bạch Vi tiếp lời: “Đúng đấy, đi cùng đi, anh gọi xe cũng phiền lắm.” Tôi hỏi chỗ ở của Bạch Vi, không ngờ lại chẳng cách xa chỗ tôi là mấy, cho nên cũng gật đầu đồng ý.

 

Lúc ngồi trên chiếc Mercedes Benz S320 của Hà Khai Thành, Bạch Vi hỏi thăm chuyện gia đình với ông ta, chẳng hạn như sức khỏe của ông nội cô ta, mẹ cô ta dạo này đang bận rộn chuyện gì, nhưng lại không hề nhắc tới bố cô ta.

 

Tôi cũng không nói xen vào, chỉ ngồi bên lẳng lặng lắng nghe, từ đoạn đối thoại không ngừng giữa hai người họ mà phân tích về tình hình gia đình của Bạch Vi.

 

Chỗ cô ta ở là khu nhà hạng sang trước bờ sông Phố, xem ra cô ta chỉ ở một mình, bởi vì tôi và Hà Khai Thành mang hành lý lên trên lầu giúp cô ta thì cô ta lại không để cho chúng tôi vào, mà lại chào tạm biệt ngay trước cửa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-104.html.]

Cô ta nói cho tôi được nghỉ ngơi một ngày vào ngày mai, ngày kia bắt đầu đi làm bình thường.

 

Đi khỏi nhà Bạch Vi, tôi và Hà Khai Thành đi thang máy xuống lầu, trên đường đi tôi vẫn chờ ông ta mở lời, bởi vì tôi biết nhất định ông ta có chuyện muốn nói cùng tôi.

 

Hà Khai Thành để tôi ngồi ở cạnh ghế lái, sau khi lên xe, nổ máy, ông ta nheo mắt cười nói: “Phương Dương, có chuyện này tôi phải xin lỗi cậu.”

 

Tôi cũng đoán được đại khái ông ta chuẩn bị nói gì rồi, tôi cười hỏi: “Chú Thành muốn nói chuyện ba năm về trước à?”

 

Hà Khai Thành hơi sững người, ông ta quay đầu nhìn tôi một chút: “Cô chủ nói cho cậu biết à?”

 

“Cô ấy chưa nói cụ thể nhưng tôi đoán được.” Hà Khai Thành cười gượng: “Cậu rất thông minh, đúng là ba năm trước không phải cô chủ khiến cậu phải ngồi tù, mà là tôi, tôi muốn xin lỗi cậu.”

 

Nghe Hà Khai Thành nói vậy, tôi cũng không thấy bất ngờ, bởi vì Bạch Vi từng kể rằng, ba năm trước cô để người trong nhà đi xử lý chuyện của Lôi Vân Bảo, nhưng người nhà cô lại không nói thật cho cô biết.

 

Mà nếu nói là người nhà thì hẳn là Hà Khai Thành rồi.

 

Sở dĩ ông ta chạy từ Yến Kinh tới Thịnh Hải, ngoài việc để đón Bạch Vi ra, ông ta còn một mục đích khác là tìm tôi nói chuyện.

 

Đối với lời xin lỗi của ông ta, tôi cũng không vội tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng đáp: “Tôi muốn biết rốt cuộc ba năm trước đã xảy ra chuyện gì.”

 

Hà Khai Thành sắp xếp lại suy nghĩ một chút, mới đáp: “Năm đó sau khi cô chủ gọi điện thoại cho tôi, tôi từ Yến Kinh chạy tới suốt đêm, nhưng lúc đó cậu đã bị đưa vào đồn cảnh sát rồi.

 

Lôi Vân Bảo cũng không hề nhắc tới chuyện gì liên quan tới cô chủ, cho nên… Lúc ấy tôi quyết định phải bảo vệ danh dự cho cô chủ.

 

“Dù sao tôi và vợ cũng nhìn cô ấy lớn lên, vợ tôi thương cô chủ còn hơn cả con trai mình, cô ấy trong sáng thuần khiết như thiên thần, chúng tôi không muốn trong cuộc đời cô ấy có bất cứ vết nhơ nào, thế nên lúc đó tôi lựa chọn hy sinh cậu.”

 

“Ha ha.” Tôi lắc đầu cười, quả nhiên tôi đoán không sai, đứng trước danh dự của Bạch Vi thì cuộc đời tôi không đáng giá một đồng.

Loading...