Tiểu Thư Máu Lạnh - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-11-20 12:40:54
Lượt xem: 2
Tôi và Bạch Vi yên tĩnh thăm quan căn phòng Công Chúa, nghe người phụ trách chuyên môn của khách sạn kể về sự tích khi Đặng Lệ Quân còn sống, sau đó lại thưởng thức buổi trà chiều mà khách sạn chuẩn bị cho du khách.
Giống như cảm giác mát mẻ trong lành của Chiêng May, màu sắc hồng trà của họ vô cùng đẹp, vị cũng ngon, đồ ăn ngọt được chế biến tinh tế.
Tôi cố ý dặn Bạch Vi không nên uống nhiều hồng trà, cô ta cũng ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Sau đó chúng tôi lười biếng, tùy tiện rảo bước theo nhịp sống chậm rãi nhưng trong trẻo thoải mái của thành phố này.
Tôi thích nơi đây, nếu có tiền, có người yêu, tôi sẽ dẫn cô ấy đến đây sống một cuộc sống yên bình.
Hai ngày cuối tuần, tôi dẫn Bạch Vi đi dạo quanh thành phố Chiêng May, thăm quan thành cổ, đến đền Trắng, nhà Đen, đói thì đi tới đường Nimmanhaemin, dạo quanh mấy quán ăn nổi tiếng, ăn các món đặc sản giống như đôi tình nhân cùng nhau thưởng thức bình phẩm món ăn ngon.
Tôi không còn trêu đùa Bạch Vi nữa, bởi vì lòng bình yên, thỉnh thoảng tôi mới kể mấy chuyện cười bình thường để điều tiết bầu không khí.
Cô ta cũng không bày ra vẻ lạnh lùng lùng băng giá khiến người ta không dám đến gần như trước, chỉ còn vẻ xinh đẹp điềm tĩnh và thỉnh thoảng lại bướng bỉnh nhỏ nhen.
Nhưng sáng sớm hôm sau, lúc tôi ra khỏi phòng lại tình cờ chạm mặt Bạch Vi cũng muốn đi ra ngoài, tôi phát hiện cô ta đã trở lại dáng vẻ trước kia.
Cô ta không còn mặc váy dài và áo lụa trắng nữa, chuyển sang bộ váy công sở chững chạc và già dặn, vẻ mặt khó nắm bắt tâm trạng, không còn sự xinh đẹp điềm tĩnh của hôm qua.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt cô ta không hề thay đổi, chào hỏi tôi một tiếng, sau đó cô ta giẫm lên đôi giày cao gót tạo ra những tiếng vang có quy luật trên sàn nhà, đi về phía thang máy, không quay đầu lại nhưng vẫn nói: “Anh nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi, đợi đến khi tôi xong chuyện BTT thì về nước với tôi.”
“Được.” Tôi nhìn bóng lưng cô ta, khẽ đáp lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-mau-lanh/chuong-103.html.]
Dường như chúng tôi lại trở về như trước.
Mà sự thật cũng đúng là như vậy, Bạch Vi không hề ăn cơm riêng cùng () tôi nữa, bởi vì thời gian làm việc là chủ yếu, nhóm dự án thường ăn cơm dùng nhau.
Điều lấy làm an ủi là, đến giờ cơm tối Bạch Vi đều gọi tôi đi cùng, mà lần nào người của nhóm dự án cũng sẽ để lại một vị trí trống cho tôi ở bên cạnh cô ta, ai cũng biết là tôi đang theo đuổi Bạch Vi.
Tôi không còn trắng trợn không biết kiêng dè như trước nữa, lúc ăn cơm, thỉnh thoảng tôi sẽ nói chuyện về BTT với mấy người trong nhóm dự án, lâu dần có gì thắc mắc bọn họ sẽ chủ động hỏi tôi.
Đây là chuyện tốt, chứng tỏ nếu tôi được vào nhóm, bọn họ cũng chấp nhận tôi.
Sau ba ngày, tôi đến bệnh viện cắt chỉ, vết thương đã khép lại kha khá, không còn gì đáng ngại.
Bạch Vi cũng xử lý xong những chuyện quan trọng rồi, sau đó cô đặt vé máy bay về nước, nhưng chỉ có tôi và cô ta trở về, những người còn lại sẽ ở Chiêng May tiếp tục hoàn thành dự án được giao, mặt khác, họ phải cùng mấy kỹ sư trong nước được điều tới đây cải tiến và duy trì hệ thống.
Chiều ngày thứ năm, tôi và Bạch Vi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thịnh Hải.
Ở lối ra, tôi nhìn thấy một ông lão dáng vẻ bình thường trông khoảng hơn năm mươi tuổi, tới đón Bạch Vi.
“Cô chủ đã về.” Ông lão khom người về phía Bạch Vi, vẻ mặt hòa nhã lại không thiếu phần cung kính.
“Chú Thành, không phải chú đang ở Yến Kinh à? Sao lại đến Thịnh Hải?” Bạch Vi hơi bất ngờ.
“Tôi nên tới, cô chủ đi công tác lâu như vậy, chắc chắn đã hơi mệt rồi, tôi tới để đón cô chủ về nhà.” Ông lão nói xong thì cười tủm tỉm liếc mắt nhìn tôi đứng cạnh bên.
“Cậu cũng vất vả rồi.” Bạch Vi không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này, cô quay sang nhìn tôi rồi nói: “Chú Thành, giới thiệu với chú một chút, đây là Phương Dương, trợ lý mới của tôi.”