Ta  ngẩng đầu:
 
“Con với   quen  mà.”
 
Chẳng những  quen,  còn  từng  với  một câu nào, từ nhỏ đến giờ cũng chỉ gặp vài  ở một  yến tiệc.
 
Chỉ   là đích thứ tử của Vũ An hầu,  cưng chiều vô cùng,  ăn chơi trác táng, mỗi ngày hết Đông Nhai  Tây Hạng, đấu gà nuôi chó.
 
Hôm nay tám phần là tới tìm  giải sầu thôi, nhưng tiếc là tìm nhầm  ,    rảnh mà theo  chơi.
 
Trời nóng thế , chi bằng phơi xong đậu xanh  về uống bát cháo lạnh cho mát mẻ.
 
Tiểu đồng của  mở miệng, là  với dân làng:
 
“Hương  phụ lão, công tử nhà chúng   thể cùng    láng giềng, quả thực vinh hạnh vô cùng. Vì  đặc biệt cho  tặng mỗi hộ một phần lễ vật nhỏ, coi như tấm lòng. Mọi   thể về nhà lĩnh!”
 
Sân phơi lập tức yên tĩnh, chỉ còn phụ   và Hạ Sinh  .
 
Thẩm Như Ý hướng phụ   cúi ,  phụ   luống cuống tay chân.
 
“Lưu bá phụ…”
 
Phụ   vội vàng ngắt lời:
 
“Ô ô,   ,   .”
 
Rồi kéo Hạ Sinh bỏ chạy như thể trốn nạn.
 
Ta  thẳng dậy, ngơ ngác  . 
 
Một giọt mồ hôi từ trán lăn xuống cằm,   định giơ tay lau thì    nhanh tay hơn, dùng khăn chấm .
 
Ta lùi một bước, dùng ánh mắt hỏi : 
 
“Chúng   đến mức  ?”
 
Hắn chẳng bận tâm, phe phẩy quạt ngọc quạt mát cho .
 
“Đây đều là đậu xanh nhà nàng ?” 
 
Hắn chỉ  đống đậu của nhà .
 
Ta  đáp,   tự  phất tay  .
 
Đám  hầu bắt đầu tháo dây cỏ, trải đậu xanh .
 
Ta sững ,  động tác của họ  thuần thục đến thế?
 
“Giờ thì  thể  chuyện với   chứ?”
 
Thôi ,  nhún vai: “Nói .”
 
“Ta sắp  hàng xóm của nàng đó!”
 
“Chỉ  thôi? Ta  .”
 
“Còn nữa, còn nữa,  thật sự  nhớ nàng.”
 
Ta trừng to mắt, chẳng lẽ   cảm nắng , nên mới  nhảm?
 
“Nàng  tin ?”
 
Ta lắc đầu: “Không ,  .”
 
Nào dám, nào dám,  còn giúp  phơi đậu xanh  mà, tùy  thôi.
 
Mặt Thẩm Như Ý bỗng đỏ bừng lên hai mảng, mắt cụp xuống, hàng mi khẽ run run.
 
“Ta…   để ý nàng từ lâu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-gia-ve-que-trong-trot/7.html.]
 
“Ồ,  .” 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta thản nhiên .
 
“Nàng   tin?”
 
Ta vẫn lắc đầu: 
 
“Không ,  .”
 
Hắn bướng bỉnh: 
 
“Nàng rõ ràng  tin!”
 
Để khiến  tin,  bắt đầu kể chuyện:
 
“Năm đó…”
 
Ta giơ tay ngăn: “Khoan , ngươi định kể bao lâu?”
 
Hắn bày  vẻ mặt ấm ức: 
 
“Chắc cũng một lúc.”
 
“Vậy theo .”
 
Ta dẫn   cây hoè già ở đầu thôn, kê hai hòn đá: 
 
“Ngồi .”
 
Tưởng  sẽ chê bẩn, nào ngờ   xuống gọn gàng.
 
Thế là,  trời nắng gắt,  gốc hoè, một  mặc áo vải thô, một Thẩm Như Ý đeo vàng đội ngọc,  song song  hai hòn đá kể chuyện.
 
Hắn hắng giọng bắt đầu kể,  thì mắt  rời con đường đầu thôn.
 
“Năm , sinh thần của phụ  , nàng mặc một bộ tử y, tay cầm nhành lê từ nhà , múa một bài kiếm, phong tư  dũng, khí thế hiên ngang, khiến  mãi  quên. Khi  chính  là  đầu tiên hô hoán tán thưởng đó.”
 
“Ồ,  ?” 
 
Múa kiếm thôi mà,  cần thế .
 
“Nàng   tin?”
 
Hắn vội vàng : 
 
“Không chỉ thế, nàng còn từng cứu .”
 
“Vậy ?” 
 
Lần   thật lòng hỏi.
 
“Nàng  nhớ ?” 
 
Hắn thoáng buồn bã.
 
Ta quả thực  nhớ.
 
“Năm  mười hai tuổi, mới học cưỡi ngựa, phụ  ban cho  một con tuấn mã. Ta  kịp đợi mã phu thuần phục, liền lén cưỡi  khỏi thành. Nào ngờ  qua cửa thành, ngựa nổi chứng  chịu ,  giận quá quất một roi, nó hí vang, vặn  dữ dội  hất  xuống. Lúc   sợ hãi tột cùng. Chính nàng cưỡi ngựa  ngang, phi  tới, ôm   lòng, kéo cương khống chế con ngựa,  mới thoát nạn.”
 
“Nàng thật sự  nhớ ? Hôm đó, nàng mặc hồng y, tóc buộc bằng dây đỏ,  son phấn, khóe mắt bên   một vết sẹo nhạt.”
 
Ta vô thức đưa tay chạm khóe mắt , đây là vết thương lúc nhỏ luyện võ để ,   kỹ thì khó phát hiện.
 
Tên , theo   thì lúc  bận cứu ,   chăm chú  mặt  ?
 
Ta hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”