Giọng uất ức vô cùng:
 
“Là… nàng, nàng chê  phiền…”
 
Nói xong, hai hạt lệ lớn rơi xuống, thấm ướt vai áo thị hộ vệ.
 
Thế là  cùng thị vệ mặt sẹo càng lúng túng hơn.
 
Trong nháy mắt, trong lòng  dâng lên một nỗi xót xa khó tả. 
 
Khó chịu, một cảm giác  từng .
 
Hôm nay  quả thật kiên nhẫn, chậm rãi mở miệng:
 
“Vậy  xin  ngươi.”
 
“Là  sai. Vừa  gấp quá. Thực  là  lo cho ngươi, chỉ là    dễ .”
 
“Ngươi đừng  nữa  ?”
 
Nghe xong, Thẩm Như Ý dùng tay áo lau qua loa khóe mắt, rốt cuộc cũng ngừng rơi lệ.
 
“Vậy… nàng  thể bôi thuốc cho  ?”
 
Hắn nhỏ giọng hỏi.
 
Ta gật đầu:
 
“Để  bôi cho.”
 
Thị vệ mặt sẹo đặt  xuống đất, lấy áo choàng khoác lên  ,  buộc dây  lầm bầm:
 
“Thật cứng đầu,   để  bôi thuốc thì  chịu, khoác áo cũng . Giờ thì chịu  .”
 
Ta  chút kinh ngạc, cách hai  ở cùng  chẳng khác nào phụ  dỗ con.
 
Hắn đưa lọ thuốc từ trong n.g.ự.c  cho ,   lưng bỏ .
 
Nhìn bóng lưng ,  mới buột miệng hỏi:
 
“Người thị vệ ,     từng thấy.”
 
Thẩm Như Ý ỉu xìu đáp:
 
“Hắn là thống lĩnh thị vệ, vốn là  bảo vệ phụ  , từ nhỏ    lớn lên, thời gian  theo  còn nhiều hơn cả phụ  .”
 
Thì  là .
 
Ta  xổm  mặt , định vén ống quần, phát hiện vải áo  dính chặt  vết thương.
 
Ta động tác thật nhẹ, khẽ :
 
“Có thể sẽ đau một chút, ngươi ráng chịu.”
 
Hắn gật đầu.
 
Khi  từ từ gỡ mảnh vải dính  vết thương,   nhăn mày lấy một cái,  vốn nghĩ  sẽ kêu thành tiếng.
 
Vừa bôi thuốc,   hỏi:
 
“Ngươi lao tới, là  bảo vệ  ?”
 
Hắn khẽ “ừ” một tiếng,  :
 
“Ta thấy lợn rừng lao về phía nàng, liền chẳng nghĩ gì, đôi chân tự chạy tới chắn cho nàng.”
 
Đôi mắt  bỗng nóng lên, cay xè, suýt  kìm nổi mà rơi lệ. 
 
Ta vội lấy tay xoa đầu , che giấu:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-gia-ve-que-trong-trot/12.html.]
“Ngốc tử.”
 
Hắn  mặt , lẩm bẩm:
 
“Đừng coi  như trẻ con nữa!”
 
Ta trêu chọc:
 
“Ngươi vốn nhỏ tuổi hơn .”
 
Hắn giận dỗi:
 
“    trẻ con!”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta gật đầu liên tục:
 
“Được   .”
 
Kéo ống quần xuống,   thẳng  mắt :
 
“Ta còn  cảm ơn ngươi, hôm nay may  ngươi giúp dân làng.”
 
Hắn    tới đỏ bừng mặt, cúi đầu:
 
“Ta cũng là dân làng Hoè Hoa, bảo vệ họ là bổn phận của .”
 
Ta  bên , ngẩn ngơ , càng  càng thấy đáng yêu.
 
Không hiểu   ghé , khẽ chạm môi  má  một cái:
 
“Đáng yêu quá.”
 
Toàn   bỗng cứng ngắc, từ cổ tới chân tóc đều đỏ như quả  đào.
 
Ta cùng  còn bôi thuốc cho mấy con ch.ó  thương trong làng.
 
Chỉ vì  hôn  một cái, mấy ngày , hễ  thấy  là Thẩm Như Ý  đỏ mặt, y như một nàng dâu nhỏ.
 
Hắn ở thôn Hoè Hoa   ưa thích, vì miệng ngọt  , còn từng giúp dân làng, nên   chào đón.
 
Để phòng lợn rừng  xuống núi phá hoa màu,  và thị vệ của    tuần đêm ngoài ruộng.
 
Mẫu  còn lấy  bạc  đưa, mua pháo và chiêng đồng để dọa lợn rừng.
 
Như thế, cuối cùng cũng yên  qua  mùa thu.
 
Hạ Sinh nghỉ về nhà, phấn khởi kể với , chuyện  đánh lợn rừng  lan khắp trấn.
 
“Không chỉ như , ngay cả  kể chuyện trong  quán cũng , Xuân Hòa ở thôn Hòe Hoa là lớn lên trong tướng quân phủ,  Sở tướng quân truyền dạy tận tay, võ nghệ cao cường!”
 
Ta  , liền  chuyện  là do Thẩm Như Ý rêu rao.
 
Hắn mỗi ngày chỉ  ba việc: một là   gốc cây hoè ở đầu thôn cùng các bác các thẩm ăn hạt dưa tán gẫu; hai là bám  lưng  như cái đuôi; ba là khắp nơi kể lể chuyện của .
 
Đợt tuyết đầu tiên  rơi, trong thôn đến một .
 
Là phú thương giàu nhất trấn, ông  tới nhờ  dạy võ cho con gái.
 
Vị phú thương bụng lớn  trong gian chính nhà , ánh mắt chân thành   :
 
“Ta chỉ  một đứa con gái. Khi nó  sinh , mẫu  nó để  căn bệnh,  thể sinh thêm nữa. Sau  gia sản đều  giao cho nó.   lo lắm, con gái một  bôn ba  ăn khắp nơi, khó tránh  ức hiếp. Vì thế,   mời một sư phụ dạy nó võ, để tự bảo vệ .”
 
Ngày hôm  khi phú thương rời , một vị cử nhân trong trấn  đến tìm .
 
“Ta và phu nhân đều xuất  thư hương, ai ngờ sinh  đứa con trai chẳng chịu  sách, chịu ảnh hưởng từ tiêu cục bên cạnh, chỉ mê đao thương. Ta đang nghĩ tìm cho nó một vị sư phụ lợi hại, thì  chuyện về Xuân Hòa cô nương…”
 
Đêm trừ tịch, Thẩm Như Ý về kinh thành ăn tết.
 
Ta bèn  với phụ mẫu ý định của .