Con lợn rừng  ánh lửa  ngừng , ngẩng đầu lên, mắt đỏ rực, lưng cong lên, đầu hạ thấp.
 
“Cẩn thận!”
 
Ta lao tới mấy bước, kéo tay Lưu thẩm  phía .
 
Đất đá tung bay, nanh lợn rừng  ánh lửa loé sáng, càng lúc càng gần .
 
Ta lùi liền hai bước, dồn  bộ sức  chân trái, nhảy lên, tung một cước nặng nề đá thẳng  mặt nó.
 
Thân thể con lợn rừng   một cước đá ngã sang bên, miệng phát  tiếng kêu thảm thiết. 
 
Một tiếng đó  dẫn tới những con khác. 
 
Mấy con lợn rừng ở gần  chọc giận,  vội vã vẫy tay với  xung quanh:
 
“Tránh , tránh xa một chút!”
 
Ba con lợn rừng xông về phía ,  nhặt một hòn đá  đất, ném chuẩn xác về bên , hạ gục  một con.
 
“Minh Di!”
 
Giọng Thẩm Như Ý từ xa truyền đến, gọi đến rách cả cổ họng.
 
Ta  tung một cước, đá gãy một chiếc nanh của con lợn rừng, nó giận dữ cào cào móng  xuống đất. 
 
Nhìn mảnh ruộng  dẫm đạp nát, lòng  đau xót vô cùng, liền dồn sức thêm một cước ngay mặt nó, khóe miệng con thú rỉ máu, đổ vật xuống,  dậy nổi nữa.
 
Một tiếng xé gió của mũi tên lướt ngang tai, một con khác  mũi tên xuyên qua má, chỉ kịp rên một tiếng, mắt mở trừng trừng, giật giật hai cái   bất động.
 
Ngay lúc đó,  mắt  thoáng qua một bóng trắng, “bịch” một tiếng, Thẩm Như Ý mặc trung y ngã sấp xuống ngay  mặt ,  vô cùng thê thảm.
 
Ta ngẩn , cúi đầu  .
 
Ở phía xa, một gã thị vệ mặt đầy sẹo, tay cầm cung, ba bước gộp hai chạy tới, túm lấy  nhấc dậy, hậm hực :
 
“Đã bảo Minh Di cô nương sẽ   việc gì, cứ khăng khăng  tin! Giờ thì ngã trầy đầu gối  đó.”
 
Ánh mắt  lướt qua đầu gối , bạch y  thấm đỏ một mảng. 
 
   còn thời gian lo cho , chỉ kịp liếc qua  dặn:
 
“Ngồi yên đấy, đừng gây thêm rắc rối.”
 
Hắn cúi đầu, im thin thít.
 
Ta hỏi gã thị vệ mặt sẹo:
 
“Còn cung tên ?”
 
Gã tháo thêm một bộ từ  lưng đưa cho .
 
Ruộng nhiều quá,  lo    thương, cũng  giảm bớt tổn hại cho hoa màu, chẳng thể bận tâm đến Thẩm Như Ý, vội chạy về phía những thửa ruộng khác.
 
Lúc   mới phát hiện, trong ruộng nhà nào cũng  một hai thị vệ của Thẩm Như Ý đang cầm cung bảo vệ dân làng cùng mạ non.
 
Ta chạy từ đầu ruộng tới cuối ruộng,  b.ắ.n g.i.ế.t,  đếm  . 
 
May mà  ai  thương, chỉ  vài con ch.ó hăng đánh  thương.
 
Lợn rừng  tinh khôn, thấy tình thế bất lợi, giống như  ai  lệnh, đồng loạt  đầu rút về núi.
 
Cả một trận náo loạn kéo dài đến nửa đêm.
 
Dân làng   ngủ nổi, kẻ thì thức trắng cứu vớt hoa màu  dẫm nát, kẻ thì xách d.a.o  đồng xẻ thịt mấy con lợn rừng c.h.ế.t.
 
Mẫu  chen tới  mặt , nắm c.h.ặ.t t.a.y .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-gia-ve-que-trong-trot/11.html.]
 
Chạm  chỉ thấy một mảnh băng lạnh. 
 
Lúc   mới  rõ mặt bà, môi trắng bệch, run run khẽ :
 
“Minh Di, con  mẫu  sợ  c.h.ế.t!”
 
Trong lòng  trào dâng một nỗi áy náy,   lo khắp nơi,  quên mất phụ mẫu sẽ lo lắng cho .
 
Ta vội ôm chặt vai mẫu , để bà tựa  n.g.ự.c , ngăn  cơn run rẩy:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Mẫu , đừng sợ. Con  , con vẫn khỏe.”
 
Trong lời trấn an của , mẫu  mới từ từ bình tĩnh .
 
Phụ  vác cuốc từ nhà , nhưng chỉ  một cái.
 
Ta hỏi ông:
 
“Phụ , của con ?”
 
Phụ   thèm để ý, cứ hừ hừ  thẳng  ruộng.
 
Ta  ngẩn ngơ  bờ ruộng, gió thổi qua rùng  một cái.
 
Mẫu  liền an ủi :
 
“Phụ  con đang giận đó. Con chẳng  chẳng rằng  xông  đánh lợn rừng, ông  cũng hoảng hồn. Dù công phu con  giỏi, nhưng chúng   từng thấy, nhỡ con  mệnh hệ nào, chúng     ?”
 
Thấy  áy náy, mẫu    nỡ, bèn mỉm :
 
“Năm nay may mà  con với Như Ý, ruộng mất mát ít hơn hẳn  năm!”
 
“Hơn nữa, năm nay còn  thịt lợn rừng ăn, chừng  thịt đủ cho cả làng Hòe Hoa ăn mấy tháng!”
 
Đang  cùng mẫu   chuyện, Thẩm Như Ý   gã thị vệ mặt sẹo cõng tới.
 
Mẫu   tìm phụ .
 
Hai    mặt , chẳng ai  gì.
 
Thị vệ mặt sẹo đợi một lát, nhấc  lên  hiệu mau mở miệng.
 
Thẩm Như Ý ngẩng đầu khỏi vai gã thị vệ,  mới  rõ vai áo thị vệ  ướt một mảng lớn.
 
Trong lòng  chấn động, nghiêng đầu  .
 
Đầu gối vẫn rách,  bôi thuốc, ngoài   thấy thương tổn nào khác, chỉ là đôi mắt đỏ rực.
 
Trái tim  bỗng mềm , giọng  cũng vô thức trở nên dịu dàng, giống như dỗ Hạ Sinh :
 
“Còn chỗ nào  thương ? Có đau lắm ?”
 
Thẩm Như Ý hít hít mũi, lắc đầu.
 
Ta  hỏi:
 
“Thế  ? Là sợ hãi ?”
 
Hắn  lắc đầu.
 
Ta và thị vệ mặt sẹo  , cả hai đều ngượng ngùng.
 
Gã chịu  nổi bầu  khí ,  lắc lắc .
 
Thẩm Như Ý lúc  mới mím môi, đôi mắt  tràn đầy nước.