Nàng giỏi lắm, thông minh nữa, ở chỗ đoán đố đèn thắng  nhiều món đồ.
 
“Minh Vi!” 
 
Một giọng nam trong trẻo vang lên.
 
Ta và nàng cùng ngoảnh , giữa dòng  qua , trong ánh sáng đèn lồng, một thiếu niên cao gầy tuấn tú đang mỉm  dịu dàng  Sở Minh Vi.
 
Ta nhận  , đó là Tiêu thế tử, con trai trưởng công chúa.
 
Sở Minh Vi   thấy thì vô cùng vui mừng, lập tức  chạy  đón. 
 
Bước  một bước, mới nhớ đến , chân khựng .
 
Ta khoanh tay  n.g.ự.c,  càng thêm trêu chọc:
 
“Đi chơi với  trong lòng ngươi ,   tìm những  .”
 
Không đợi nàng phản ứng,   xoay  rời , sợ nàng  khó xử. 
 
Dù   rõ  tự đa tình .
 
Chưa tìm  phụ mẫu,    Thẩm Như Ý gọi .
 
Hắn hét tên  giữa đám đông, tay giơ cao, nhảy nhót chạy loạn đến, cái vòng vàng nơi cổ cứ theo động tác mà lắc lư.
 
Tiểu tư phía  còn ôm một que kẹo hồ lô, một con đường nhân ngọt, cũng chạy theo.
 
“Chúng   thả hoa đăng ở bờ sông nhé.” 
 
Hắn  .
 
Ta gật đầu, dù  cũng chỉ là vui chơi,  với ai cũng thế.
 
Thẩm Như Ý phất tay, mấy tiểu tư đồng loạt tiến lên vây quanh . 
 
Ta nhướng mày:
 
“Làm gì? Muốn đánh  ?”
 
Hắn  ngây ngô như con ch.ó vàng ở thôn Hòe Hoa:
 
“Sao thế ?”
 
“Mấy thứ họ cầm đều là cho nàng đấy,  ăn gì cứ lấy!”
 
Ta  mấy tiểu tư cầm bánh kẹo, thậm chí  cả gà ăn mày, bèn lắc đầu:
 
“Bữa tối ăn no lắm ,  ăn nổi nữa.”
 
Thẩm Như Ý gãi đầu:
 
“Thế cũng .”
 
Chúng   về phía bờ sông,  ngờ Sở Minh Vi và Tiêu thế tử cũng ở đó.
 
Hai   bắt đầu thả hoa đăng, cả hai nhắm mắt,  xổm bên bậc thềm bờ sông, vẻ mặt thành kính.
 
Thẩm Như Ý thì thào bên tai :
 
“Trưởng công chúa  thích Sở Minh Vi, thậm chí còn giới thiệu con trai cho nàng ,  ngờ hai  hợp  như !”
 
Ta  sang  :
 
“Ngươi  cũng nhiều đấy.”
 
Hắn sững , mím môi, chẳng  nữa.
 
Ta  cầu nguyện cho gia đình khoẻ mạnh. 
 
Thẩm Như Ý và Sở Minh Vi khi bái nguyệt cũng cùng một bộ dạng – cẩn thận thành tâm, mặt đỏ bừng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-gia-ve-que-trong-trot/10.html.]
Ta  dậy chán nản, Sở Minh Vi và Tiêu thế tử khấn xong liền quấn quít rời ,  như chẳng thấy .
 
……
 
Thẩm Như Ý  dậy,  ríu rít mở miệng:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Tháng    thể dọn đến thôn Hòe Hoa .”
 
Ta gật đầu.
 
“Ta  thể thường xuyên đến ăn cơm bá mẫu nấu ?”
 
“Ta tự mang đồ đến!”
 
Ta vẫn gật đầu.
 
“Sau    thể cưỡi thử Xích Diễm ? Nó thật ngoan.”
 
Ta gật đầu: “Được.”
 
“Thế   thể…”
 
Sau khi dạo chợ đêm xong, chia tay với Thẩm Như Ý,  một   về phủ.
 
Băng qua con phố dài,   cửa tướng quân phủ,  bỗng cảm nhận sự tĩnh lặng  từng . 
 
Đưa tay ngoáy ngoáy tai, hình như    điếc …
 
Sau Trung thu, cuộc sống  trở về như thường.
 
Hạ Sinh  học đường, ăn ở tại đó, mỗi tháng  nghỉ hai ngày cho học trò về nhà. 
 
Ta thì mỗi tháng đều đón đưa nó.
 
Thẩm Như Ý cũng dọn đến thôn Hòe Hoa.
 
Đêm nọ, ngoài sân bỗng náo động  ngừng, đèn đuốc sáng rực, tiếng chó sủa liên hồi.
 
Ta  nhấc chăn định xuống giường thì cửa  gõ. 
 
Phụ  khoác áo  ngoài:
 
“Lợn rừng xuống núi phá ruộng ,   đều  cầm đuốc  xua đuổi!”
 
Ta theo phụ  chạy  ngoài, mẫu  đưa cho  và phụ  mấy cây đuốc.
 
“Lợn rừng năm nào cũng xuống núi một   mùa thu.” 
 
Phụ     .
 
Trong ruộng, tiếng động loạt xoạt vang lên tứ phía, nhiều luống lúa   giẫm đổ.
 
Ta khá bất ngờ,  ngờ  nhiều đến thế. 
 
Trước đây chỉ  trong sách,  rằng mùa thu là thời kỳ động vật tích trữ thức ăn và sinh sản. 
 
Thức ăn trong núi ít, nên lợn rừng xuống tìm.
 
Có mấy thôn dân lo quá bật ,  vung đuốc  hét lớn,  dọa chúng. 
 
 ngoài mấy con non sợ hãi chạy loạn, lợn rừng trưởng thành  quá quen,  đây chỉ là hư trương thanh thế, chẳng buồn nhúc nhích.
 
Ta nắm tay cha:
 
“Phụ ,  tìm Thẩm Như Ý, bảo  mang cung tên tới!”
 
Nhà  nhiều thị vệ, chắc chắn  cung nỏ.
 
Đang thấy lũ lợn rừng húc mũi xuống đất, nhổ tung cây lúa, nhai ngấu nghiến còn phát  tiếng “hừ hừ” thoả mãn.
 
Lưu thẩm ở ruộng bên lo quá, xông thẳng  đánh đuổi bằng đuốc.