“Thầy Thẩm, em nấu cháo kê buổi sáng , qua ăn chút ?”
Giọng Lý Viện Viện vang lên, cô mặc váy len trắng, tóc uốn sóng to rõ là tạo hình kỹ càng.
Khi ánh mắt cô lướt đến chỗ Phó Lam Xu bên cạnh Thẩm Luật Kinh, biểu cảm khựng — ngờ con bé hôm qua còn lem luốc như ổ chuột, hôm nay trông … cũng gì phết.
——【Phim thần tượng hề lừa , đúng là thể dùng mặt để xin cơm ăn ! Thẩm Luật Kinh, còn đó gì, mau lên , tụi còn bữa sáng !】
Thẩm Luật Kinh nhướng nhẹ mày, cuối cùng cũng gật đầu nhận lời mời của Lý Viện Viện.
Lý Viện Viện mừng rỡ như trúng , lúc dẫn đường còn cố tình lắc lư điệu đà, Phó Lam Xu suýt cho rằng cô trẹo lưng.
Khi Phó Lam Xu thấy “cháo kê” nửa sống nửa chín bàn, nét mặt cô gần như nứt .
Cô kinh ngạc Lý Viện Viện:
“Cái … chắc là cháo, gạo ngâm ?”
Lý Viện Viện đang múc cháo cho Thẩm Luật Kinh, vẫn mỉm dịu dàng:
“Sao thế em gái, đây là cháo kê mà ~”
Phó Lam Xu há hốc mồm:
——【Nếu chỉ cần ngâm kê trong nước là thành cháo thì chắc chị đặt hai miếng thịt sống lên bàn cũng dám mời cả đoàn mở tiệc luôn !】
Lý Minh Hiên thấy câu thì đến lăn đất.
Thẩm Luật Kinh bát cháo mặt, im lặng.
Nếu đoán nhầm thì… cô quên bước “nấu chín” .
Fan của Lý Viện Viện bắt đầu công kích Phó Lam Xu:
【Cái thái độ gì đây ? Đã ăn chùa còn chê ?】
【Chị Viện dậy từ 6 rưỡi nấu cháo đấy nhé, bây giờ 10 rưỡi , chắc nhừ lắm luôn. Cái cô Phó Lam Xu đúng là điều, tội chị Viện quá.】
【Cả showbiz ai hiền như chị Viện , tức c.h.ế.t!】
Ngay lúc đó, máy lia đến bát cháo của Phó Lam Xu — và phòng chat lặng ngắt.
【…………】
【Ơ… cái mà là cháo ?】
【Phó Lam Xu: của là quá trung thực, nịnh bợ.】
【Haha, bảo dậy từ 6 rưỡi mà cháo còn chín !】
Lý Minh Hiên đến chảy nước mắt:
“Hay là chị tự nếm thử .”
Lý Viện Viện cau mày múc một thìa, nếm xong liền sang Thẩm Luật Kinh đầy ấm ức:
“Em rõ ràng theo hướng dẫn mà, thế ?”
“Chị bấm nhầm nút ‘nấu cháo’ thành ‘giữ ấm’ hả ? Ghèn dính hai mắt ?”
Giọng điệu mỉa mai của Lý Minh Hiên khiến mặt Lý Viện Viện sầm .
“Em thấy nhắc chị ?”
Cô tức đến phát điên, hối hận vì lôi thằng em họ show.
Mới hai ngày mà nó châm chọc cả vạn .
“Ơ, chị nấu cho ăn , nhắc ?”
Lý Viện Viện trắng bệch mặt, suýt , diễn luôn vai “ thật đáng thương”.
Phó Lam Xu văng tục trong lòng.
——【Mấy chiêu , chị từng chơi mòn cả phím .】
——【Tự nhiên thấy thương Lý Minh Hiên ghê, từ nhỏ nhà ép học như trâu để nối nghiệp,còn Lý Viện Viện hãm hại đủ kiểu, bảo áp lực thành bệnh luôn !】
【Người lớn trong nhà thì cứ trách hư, càng ngày càng lệch lạc… Chứ ai hiểu cho !】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-gia-song-lai-ke-minh-nham-mat-nam-luon/chuong-20-thich-trai-co-co-bung-ha-anh-day-co.html.]
Nghe , Lý Minh Hiên xúc động , cảm giác tủi vơi hẳn.
Quả nhiên, show là quyết định đúng đắn — cuối cùng cũng hiểu .
Vui quá, quyết định chia cho cô nửa bịch snack tối qua!
——【Nếu là , chắc cũng điên mất, khụ… mê phao câu , thích cơ bụng !】
Lý Minh Hiên: “…………”
Ờ, hoá gu của cô là thế.
Thích trai cơ bụng hả ? Anh đây !
Anh liền vươn vai khoe ngực, cố nắn nhẹ cơ bụng:
Biết cô thấy thương, bớt “bóc phốt” sóng livestream.
Thẩm Luật Kinh: “…………”
Lúc mới hiểu vì hôm qua cô lẩm bẩm “sắc tức thị , tức thị sắc” — thì là đang niệm kinh để kiềm lòng … cơ bụng.
Lục Thuần và Tống Chi Nhiên xổm ở góc tường ăn mì, sợi mì nở như cao su cũng ăn xong.
Cameraman hiểu nổi.
Ăn sáng trong biệt thự sang xịn thích, xách bát chầu rìa nhà gì ?
Mà nét mặt hai còn sinh động như đang xem phim cẩu huyết trực tiếp.
Thậm chí Lục Thuần còn thở dài tiếc nuối, kiểu như đang buồn vì… cơ bụng.
Cơ bụng?
Một cô gái cần cái đó để gì ?
Quay phim dứt suy nghĩ, đầu thì suýt rơi máy — từ lúc nào mà đạo diễn Vương đang… bám lên tường, y như nhện.
Phó Lam Xu ôm đống snack Lý Minh Hiên cho , vặn chạm mặt Vương đạo diễn.
Ông hóng drama xong, mặt rạng rỡ như ăn tiệc.
Không ngờ cô gái trông hiền lành yếu đuối là như thế — đúng là “ mặt bắt hình dong” hỏng bét .
Thấy tụ đông đủ, ông tiện thể công bố nhiệm vụ mới:
“Có một nhiệm vụ đón khách, thưởng 300 tệ. tự lái xe thị trấn đón họ, còn bao luôn bữa tối. Ai nhận ?”
Lục Thuần hỏi: “Khoảng bao nhiêu ?”
“Bốn .”
Lý Minh Hiên: “Gửi định vị cho họ tự đến ? Làm khó thế?”
Đón thì dễ nhưng nấu ăn thì cực, ai cũng ngần ngại.
Phó Lam Xu đống snack trong tay, nghĩ bụng — đồ ăn vặt cứu đói , tiền vẫn cần.
“Cộng thêm chút chứ, ba trăm đủ , mua đồ nấu ăn xong là hết sạch .”
Đạo diễn Vương cô: “Nhiều nhất thêm mười tệ.”
“Vậy em bớt cho , tám mươi nhé, đừng keo quá.”
“Không, mười lăm.”
“Bảy mươi lăm.”
“Hai mươi, thật sự thêm nữa.”
Phó Lam Xu bắt đầu bấm ngón tay tính toán:
“Bốn lớn đúng ? Đi đường xa đến, ít nhất mỗi hai bát cơm. Có cơm thịt — thịt giờ mười bảy tệ một cân, bốn ít nhất bốn cân, rau thì năm tệ một mớ, cá rẻ cũng năm mươi một con, còn dầu, muối, nước mắm, gạo nữa…”
“Đạo diễn, tính kiểu ông thấy đủ ? Ông dìm c.h.ế.t một gia đình nghèo chí vươn lên ? Ông cũng nên tình thương chút chứ.”
“…………”