Ta , chỉ  phủ Trấn Bắc hầu phía :
 
“Tống phu nhân, bà đang đùa ? Đây chính là nhà !”
 
“Tinh Nhi,  loạn cũng   chừng mực! Mẫu   đích  đến đón con , con còn  thế nào? Đi, theo  về!”
 
Tống mẫu bắt đầu  vui. 
 
Trước , chỉ cần bà   chuyện với  nhiều hơn một câu,  cũng đủ vui cả nửa ngày.
 
“Huống hồ, đây tính là nhà gì? Nguyệt Nhi   , sinh phụ con là một lang trung giang hồ, Từ lão tướng quân chắc chắn nhận nhầm ! Con mau theo  về ngay, tránh ở  mà mất mặt…”
 
17
 
“Mẹ kiếp,  vớ vẩn cái con khỉ ! Ta thấy kẻ mất mặt nhục nhã nhất chính là ngươi!”
 
Không  ngoại tổ mẫu đến từ lúc nào, ánh mắt lạnh lùng trừng Tống phu nhân.
 
Tống phu nhân mặt trắng bệch:
 
“Lão… lão phu nhân…”
 
“Đừng!”
 
Ngoại tổ mẫu nghiêng  tránh,    nhận lễ của bà ,  kéo tay , từ  cao  xuống:
 
“Lão   dám nhận lễ của ngươi ,  nãy ngươi còn mắng lão  mắt mờ, mắng ngoại tôn nữ của  mất mặt cơ mà!”
 
“Ta… …”
 
Tống phu nhân  dám phản bác nửa câu, liên tục dùng ánh mắt  hiệu cho   giúp.
 
Ta coi như  thấy, chỉ  ngoại tổ mẫu đầy kính yêu.
 
Cảm giác   bảo vệ… thật !
 
“Lão phu nhân,  ngài  vô lý như ?”
 
Tống Nguyệt chống eo  từ góc phố , căm phẫn  ngoại tổ mẫu:
 
“Mẫu   hảo tâm đến mời Tống Tinh Nhi về,  ngài  mắng ?”
 
Rồi nàng   chỉ , nước mắt lưng tròng tố  bất hiếu, chất vấn vì    đánh Tống phụ và Thái tử, còn chuyên đánh  mặt, khiến mặt Thái tử sưng to!
 
Ta cắt lời nàng , mất kiên nhẫn hỏi:
 
“Ngươi là cái thá gì? Có  ngoại tổ mẫu  phẩm cấp gì ?”
 
“Ta…  là Thái tử phi  qua cửa…”
 
“Ngươi cũng  là  qua cửa ? Dù là Thái tử phi, cũng   phép  chuyện với ngoại tổ mẫu  như thế!”
 
Tống Nguyệt im lặng,    nàng   chút chột .
 
Ả bĩu môi,  định giở trò cũ,  nắm tay .
 
Ta nhẹ giọng nhắc:
 
“Ngươi nghĩ kỹ , nếu tiểu hoàng tôn thật sự xảy  chuyện, giấc mộng gả  Đông cung của ngươi sẽ tan thành mây khói… Vì hại ,  đáng ?”
 
Hiển nhiên là  đáng.
 
Tống Nguyệt nuốt nước bọt,  im.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-gia-phu-tuong-quan-duoc-cung-chieu-nhu-bao-boi/7.html.]
 
Ta  chiếc đại khâm dày dặn sang trọng   nàng , mỉm  hỏi:
 
“Ngươi  hiếu thảo như ,   đem áo khoác của  đắp cho mẫu ?”
 
Tống Nguyệt cúi đầu chột .
 
Tống mẫu bên cạnh cũng lóe ánh mắt.
 
Đấy, thế mới đúng!
 
Cứ giả vờ mẫu tử thâm tình ! 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Tự về mà cắn xé !
 
18
 
Ta còn “hảo tâm” nhắc thêm Tống Nguyệt một câu, bây giờ việc quan trọng nhất là mau chóng gả  Đông cung, nếu  thì cái bụng  sẽ to  mất! 
 
Đến lúc đó, dù  thể gả  phủ Thái tử thì vị trí chính phi cũng  chắc giữ .
 
Tống Nguyệt: “…”
 
Tống Nguyệt và Tống mẫu rời , chắc Tống mẫu vẫn còn để bụng câu    của  nên    ngơ  bàn tay chìa  của Tống Nguyệt.
 
Ngày ,  hầu như cái gì cũng thuận theo bà , chỉ cần bà   vui,  sẽ lập tức nhận , trời  sáng  sang viện của bà , tự  hầu hạ bà  rửa mặt chải đầu, dỗ cho bà  vui.
 
 Tống Nguyệt thì khác, nàng   bao giờ hầu hạ ai,  đang mang thai, giờ trong đầu chỉ  lặp  lời khuyên của ,    nhận  vẻ  vui của Tống mẫu.
 
Hai   chung,  cách ở giữa còn hơn một . 
 
Ta  bóng lưng Tống Nguyệt mà bật .
 
Nàng  tưởng Tống gia là ổ vàng, nhưng từ giờ trở , nàng  sẽ  Tống phủ mới là hang sói thực sự.
 
19
 
Ngoại tổ mẫu và các bá mẫu sợ  buồn nên bắt mấy biểu ca dẫn   mua sắm.
 
Thế là  dẫn theo ba thiếu niên cao lớn tuấn tú lên đường.
 
Thực   chẳng thiếu thứ gì, nhưng các biểu ca bảo mấy bá mẫu hạ lệnh,  dạo đến trưa thì   về, nên chúng  chỉ còn cách  từng cửa hàng một.
 
Tống Thần xuất hiện đúng lúc . 
 
Hắn một  rách rưới, đầu tóc bù xù, nếu   khuôn mặt vẫn thế thì   chẳng nhận .
 
Tống Thần chìa tay về phía :
 
“Tống Tinh Nhiễm, đưa  một ngàn lượng.”
 
Ta lạnh mặt  :
 
“Dựa  gì? Ngươi    Tây Vực  ăn ? Không kiếm  tiền ?”
 
Tống Thần  chằm chằm  món trâm mới mua  đầu :
 
“Ngươi  cái rắm gì! Tiền dễ kiếm thế ? Ta cực khổ kiếm tiền là để cho ngươi mua mấy thứ vô dụng  ? Dám tiêu tiền của bản thiếu gia còn dám cãi?”
 
“Tiền của ngươi?”
 
Tống Thần vốn là một công tử ăn chơi vô dụng.