Ta cũng  xem thực lực của Hồng Diệp thế nào nên  can thiệp.
 
Kết quả, mười mấy tên thị vệ  đánh cho kêu  thảm thiết.
 
Ta  mà ngứa ngáy tay chân.
 
Xem   nhặt  báu vật !
 
Từ lúc  mua nha đầu  về bằng một cái bánh bao, đây là  đầu tiên thấy nàng thể hiện sức mạnh như !
 
Chẳng mấy chốc, đám thị vệ   la liệt.
 
Tống Nguyệt tức nghiến răng, cầm khăn tay,   vẻ sắp ngất.
 
Thấy nàng  như ,  lập tức  hiệu cho Hồng Diệp dừng.
 
Nha đầu  đúng là  ý, lập tức nhảy lùi một cái, kéo   khỏi cổng,    lớn tiếng:
 
“Này, Tống đại tiểu thư,  đừng kích động nhé! Trong bụng  còn  thai nhi đấy! Nếu thai nhi  mệnh hệ gì,  sẽ    phủ Thái tử !”
 
10
 
Giọng của Hồng Diệp vốn  to, lúc   cố tình nâng cao, mà ngay  cổng Tống phủ là con đường lớn,  qua kẻ  đều sững sờ!
 
Không lạ, bởi mấy câu   của Hồng Diệp, lượng thông tin quá lớn!
 
Ta âm thầm giơ ngón cái khen nàng.
 
Nha đầu   chỉ  đánh, còn  cái miệng khéo léo, thật là tuyệt diệu!
 
Hồng Diệp nhe răng ,  châm chọc mỉa mai:
 
“Còn nữa nhé, tiểu thư đừng  ngất xỉu đấy, chiêu  hôm qua   dùng . Giờ  và tiểu thư nhà   hề đụng  , đừng  mà vu oan!”
 
Ta phối hợp lau lau mắt, cúi đầu nín , run run vai   vẻ khổ sở  chịu nổi:
 
“Vâng, tỷ tỷ,      con ruột của phụ mẫu, các   thích  là lẽ đương nhiên.”
 
“    theo ý các  rời khỏi Tống phủ , hôn sự với Thái tử cũng  hủy, các  còn  thế nào nữa? Chẳng lẽ… thật sự  dồn  đến đường cùng, ép c.h.ế.t  thì mới vui ?”
 
“Nếu  , …  c.h.ế.t ngay ở đây cho các  xem, để khỏi  khiến các  ngày ngày lo lắng…”
 
Ta  thể rời Tống phủ, nhưng tuyệt đối  thể mang theo tiếng bất hiếu mà .
 
Không  diễn kịch ? 
 
Ta cũng  diễn!
 
11
 
Ánh mắt của dân chúng luôn sáng suốt.
 
Năm đó hôn ước giữa  và Thái tử khiến   hâm mộ bao nhiêu, thì nay họ  thương hại  bấy nhiêu.
 
Ban đầu họ chỉ thì thầm bàn tán, nhưng bàn tán , giọng  càng lúc càng lớn.
 
Có   Tống phủ quá nhẫn tâm, dù  cũng  nuôi dưỡng mười bảy năm,    đuổi là đuổi ngay?
 
Có   Thái tử vô tình, vị hôn thê  bỏ là bỏ, năm đó  còn từng cứu mạng !
 
Có  thì mắng Tống Nguyệt, bảo nàng     hổ,  cưới mà  mang thai là tội  nhốt  lồng heo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thu-gia-phu-tuong-quan-duoc-cung-chieu-nhu-bao-boi/4.html.]
 
Huống chi còn cướp vị hôn phu của  ,  dồn   đến đường cùng…
 
Tống Nguyệt dựa  khung cửa,  ngất mà  dám ngất, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Tống phụ Tống mẫu vội vàng chạy đến,   cửa thấy cảnh tượng như , mặt  đen .
 
Tống phụ lập tức mắng :
 
“Tống Tinh Nhiễm, con   loạn gì nữa? Cái chứng điên của con ngày càng nặng !”
 
Rồi  sang giải thích với  :
 
“Con bé  vì Nguyệt nhi trở về mà giận dỗi chút ít, mắc chứng điên,   đừng tin lời nó! Nguyệt nhi là đứa trẻ ngoan, chịu khổ mười bảy năm ở bên ngoài đều là  của chúng   phụ mẫu.”
 
“Nếu    kẻ  hãm hại, nó vốn dĩ cũng sẽ lớn lên trong muôn vàn cưng chiều…”
 
Ta lạnh mặt, Tống đại nhân quả nhiên là    hổ, chỉ mấp máy môi là  gán cho  cái tội điên khùng.
 
Còn câu “kẻ ” … ông  đang ám chỉ ai đây?
 
   thể phản bác Tống Nguyệt, chứ  thể trực tiếp mắng Tống phụ.
 
Dù , ông  vẫn mang danh “phụ ” của .
 
Trong cái thời đại chữ “hiếu” lớn hơn trời , đúng là bất lực.
 
Ngay lúc , một giọng  sang sảng từ xa vọng đến gần:
 
“Đứa nào dám bắt nạt cháu gái của lão phu?”
 
12
 
Tiếng vó ngựa vang dồn, Từ lão tướng quân cưỡi chiến mã ngược nắng mà tới.
 
Bộ giáp bạc  ánh mặt trời tỏa  ánh vàng lấp lánh, trong tay cầm trường thương, mũi thương thẳng chỉ ngay  mặt Tống phụ, chỉ dừng  cách chóp mũi ông  một thước.
 
Tống phụ vốn hưởng an nhàn bao năm,   chịu nổi cảnh ?
 
Chân liền mềm nhũn, ngã phịch m.ô.n.g xuống đất.
 
Lão tướng quân chẳng thèm bố thí cho ông  một ánh mắt,  sang    bên cạnh, giận dữ  gương mặt lập tức tan biến.
 
Ông xuống ngựa, nuốt nước bọt, cẩn thận  :
 
“Cháu… cháu chính là ngoại tôn ngoan ngoãn của lão phu?”
 
Ta kinh ngạc  gương mặt giống mẫu  như đúc, chần chừ gọi:
 
“Ngoại… tổ… phụ…”
 
Từ gia từ mười bảy năm   trấn thủ phương Bắc, mỗi năm ở kinh thành  tới một tháng.
 
Từ nhỏ   ngưỡng mộ những  bảo gia vệ quốc như họ,  ngờ họ  chính là   ruột thịt của !
 
“Khà…”
 
Ngoại tổ phụ nghiến răng, bất ngờ quăng trường thương, ôm chầm lấy   lớn:
 
“Ôi ôi… ngoại tôn ngoan ngoãn đáng thương của ! Con khổ quá ! Ông trời mù mắt, để con  bắt   đủ,  còn chịu khổ bao nhiêu năm! Đám khốn nạn …”