TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 73
Cập nhật lúc: 2025-06-19 15:58:23
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đàm Xương Ninh lái xe đến, nhưng đến lúc Cố Ứng Châu muốn tìm gặp thì hắn đã rời đi, không để lại dấu vết nào.
Trở lại trong xe, chỉ còn lại mỗi Lục Thính An bên cạnh. Cố Ứng Châu ngồi đó, sự nghi ngờ đè nén suốt hơn một tháng qua như thể đang dâng trào đến đỉnh điểm.
Chờ mãi không thấy xe nổ máy, Lục Thính An quay đầu lại, thắc mắc:
“Không đi à?”
Cố Ứng Châu im lặng. Sau vài giây trầm ngâm, anh bỗng rút chìa khóa khỏi ổ, quay người lại, ánh mắt sắc bén khóa chặt lấy Lục Thính An. Ánh mắt ấy như muốn xuyên thấu tâm can người đối diện. Đến mức khiến một người trấn định như Lục Thính An cũng phải khẽ né tránh.
“Vừa nãy tôi định hỏi rồi: Tại sao cậu lại chắc chắn Đàm Xương Ninh là h·ung th·ủ? Rõ ràng là lần đầu tiên cậu gặp hắn.”
Giọng nói chậm lại, như đang nghiền từng chữ:
“Trước kia cũng vậy Chu Kim Diệu, Chu Thần cậu luôn tỏ ra rất chắc chắn về tội trạng của họ.”
Lục Thính An sớm đã đoán sẽ có ngày bị hỏi như vậy. Nếu chuyện này xảy ra trước đây, chắc chắn cậu sẽ căng thẳng đến vã mồ hôi. Nhưng giờ phút này, khi đối diện trực tiếp với ánh mắt chất vấn của Cố Ứng Châu, cậu lại cảm thấy mình cực kỳ bình tĩnh.
Thậm chí còn như một con cá trạch trơn tru, lảng tránh dễ dàng:
“Anh nhắc mới nhớ, hai h·ung th·ủ kia đều họ Chu nhỉ? Trùng hợp ghê.”
Cố Ứng Châu không cười. Anh cau mày:
“Đây không phải chuyện đùa.”
Nhìn gương mặt nghiêm túc kia, Lục Thính An khẽ thở dài, thu lại vẻ đùa cợt.
“Anh tin vào trực giác không?” Cậu hỏi. “Có những người sinh ra đã nhạy cảm hơn người bình thường.”
“Tin.” Cố Ứng Châu trả lời dứt khoát. “Và trực giác tôi nói rằng cậu đang nói dối.”
Lục Thính An nghẹn lời.
Buổi sáng, khi cậu hỏi về vụ t.h.i t.h.ể bị phanh thây ở công viên, Cố Ứng Châu đã thấy có gì đó bất thường. Lục Thính An luôn dường như nắm trước những đầu mối mà người khác còn chưa kịp nhận ra.
Cậu nhăn mặt:
“Sao lại không dễ lừa vậy chứ…”
Sau hai giây suy nghĩ, Lục Thính An quyết định tung ra một phần quân bài của mình.
“Quả nhiên là không giấu nổi anh.” Cậu tỏ vẻ bất đắc dĩ, giọng chậm rãi:
“Ban đầu tôi chỉ định điều tra thêm một chút nữa rồi mới nói, nhưng giờ anh hỏi gấp thế thì tôi nói luôn.”
“Ngay lúc nhìn thấy Đàm Xương Ninh, tôi đã thấy kỳ lạ. Gương mặt hắn nhìn sáng sủa thật đấy, nhưng khi quan sát người khác thì luôn ánh lên kiểu khinh khỉnh rất khó chịu. Cảm giác đó giống hệt như lúc anh thấy Vong Trần, không nỡ tin cậu ấy có thể gi·ết người. Còn tôi thì ngược lại. Vừa nhìn Đàm Xương Ninh, tôi đã không thấy hắn là người tốt lành gì.”
Cố Ứng Châu vẫn không biểu lộ gì rõ ràng, không thể biết là anh tin hay không tin.
Lục Thính An cũng không bận tâm, tiếp tục:
“Làm cảnh sát chẳng phải nên cẩn trọng sao? Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót. Vậy nên tôi bám theo. Không ngờ hỏi ra được chuyện hắn từng là diễn viên.”
“Sếp Cố, anh không thấy có quá nhiều điểm trùng hợp sao? Một diễn viên lại thân thiết với Vong Trần một người mù. Không chỉ vậy, còn khiến Vong Trần tin tưởng tuyệt đối. Trước đó Perla cũng từng nói rồi, Tống Nghi Chi lúc còn nổi tiếng thì chẳng dính dáng mấy tới giới giải trí, thậm chí cả tiệc thương mại cũng từ chối hết.”
“Thế nên, người từng chụp ảnh chung với cô ấy có khi chính là Đàm Xương Ninh.”
Nếu vậy, hắn biết Tống Nghi Chi chưa ch·ết. Người ch·ết, chính là Tiểu Quả của cô nhi viện.
Nghe đến đây, biểu cảm của Cố Ứng Châu cuối cùng cũng lỏng ra đôi chút.
“Phán đoán của cậu hợp lý… Nhưng vẫn thiếu thứ quan trọng nhất.”
Anh nói.
Lục Thính An nghe ngữ khí ấy là biết ít ra tạm thời đã xóa được nghi ngờ từ Cố Ứng Châu. Trong lòng vui vẻ đến mức… cậu nghiêng người, áp sát đến mức chỉ cách một hơi thở.
“Tôi có chứng cứ!” Cậu nói, mắt sáng rực.
Khoảng cách gần đến mức Cố Ứng Châu có thể đếm được mấy sợi lông mi dày cong trên mí mắt Lục Thính An. Ánh mắt anh chợt tối đi, lập tức lùi lại một tấc, giả vờ lạnh lùng:
“Nói chuyện thì nói, đừng áp sát quá.”
Lục Thính An làm như không có gì, cười nhạt, rồi rút về tư thế cũ:
“Anh còn nhớ miếng kim loại màu bạc được tìm thấy ở công viên Lâm Gian không? Bên pháp y gọi đó là thẻ tên mà Ngân Kiểm Khoa thu được ấy.”
Cố Ứng Châu gật đầu đương nhiên anh nhớ rất rõ thứ đó.
Chiếc thẻ bạc đó được tìm thấy bên cạnh đài phun nước trong công viên Lâm Gian. Thoạt nhìn, nó chẳng có gì đặc biệt, ai cũng có thể sở hữu một cái như vậy, cũng hoàn toàn có thể vô tình làm rơi khi đi qua công viên.
Tuy nhiên, vì nguyên tắc “không bỏ qua bất cứ đầu mối nào”, bộ phận giám định vẫn mang về kiểm tra. Kết quả cho thấy đó chỉ là một miếng bạc bình thường, không có vân tay, không dính máu, thậm chí không hề liên quan đến nạn nhân. Họ kết luận: có thể chỉ là vật vô chủ bị ai đó đánh rơi, chẳng liên quan đến vụ án.
Vì thế, miếng thẻ ấy cứ nằm yên trong túi vật chứng từ ngày đó đến giờ.
Lục Thính An chậm rãi nói:
“Hồi đó chúng ta đều cho rằng cái thẻ đó không quan trọng, là đồ thừa. Nhưng thực ra chúng ta đã bỏ sót một chi tiết cực kỳ quan trọng. Anh còn nhớ lúc leo núi tìm thấy cái đầu của Tống Nghi Chi không? Lúc đó trời mới vừa mưa lớn hôm trước, mặt đất còn ướt, đất đá rất trơn.”
“Nhưng cái thẻ bạc kia thì lại sạch bong, chỉ có một mặt hơi dính đất. Những khe hoa văn chìm trên đó không hề có nước đọng, chứng tỏ nó mới được ai đó để lại sau trận mưa, mà trận mưa ấy chính là vào hôm Tống Nghi Chi bị gi·ết.”
“Sau khi phát hiện ra th·i th·ể, công viên Lâm Gian đã bị cảnh sát phong tỏa. Khoảng cách giữa thẻ bạc và phần t.h.i t.h.ể rất gần. Vậy thì không cần đoán cũng biết: chắc chắn thẻ là do h·ung th·ủ làm rơi.”
Nói đến đây, Lục Thính An kéo tay áo lên, vén nhẹ cổ tay:
“Hồi nãy lúc Đàm Xương Ninh ký tên cho tôi, tôi thấy hắn đeo một chiếc vòng tay chất liệu và kiểu dáng y hệt như cái thẻ bạc kia.”
Cố Ứng Châu không đáp, chỉ trầm mặc một lúc, rồi cắm chìa khóa trở lại, nổ máy.
Trên đường trở về, cả hai đều im lặng. Hiếm khi thấy Lục Thính An cũng không ngủ gật như mọi khi.
Xe đi được nửa đường, Cố Ứng Châu cuối cùng cũng mở lời, giọng có phần nghiêm túc:
“Thính An, chúng ta là đồng nghiệp… nhưng cũng là cộng sự.”
Lần đầu tiên anh gọi không cả họ tên, Lục Thính An hơi chớp mắt, chưa hiểu ý:
“Hả?”
Cố Ứng Châu hơi mất tự nhiên, quay đầu không nhìn thẳng vào mắt đối phương:
“Tôi hy vọng cậu có thể tin tôi hơn một chút, đừng tự mình mạo hiểm nữa.”
Anh vẫn cảm thấy Lục Thính An không thật sự thẳng thắn với mình. Nhưng khác với trước đây, anh không ép buộc nữa. Anh muốn cho người kia đủ không gian, đủ tôn trọng, cũng là một cách để mở cửa lòng người.
“Cảnh sát! Tôi yêu cầu được bảo vệ!”
Vừa về đến sở, còn chưa bước vào cửa lớn, hai người đã nghe tiếng gào khóc thảm thiết từ đại sảnh vọng ra.
Giọng nói nghe rất quen tai, lại khàn khàn vì khóc lóc, khiến người ta cảm thấy vừa buồn cười vừa khó hiểu.
Trong sảnh, một cảnh sát cao lớn đang cố nhịn cười nhìn về phía người đàn ông trước mặt chính là Lý Quốc Quân, phóng viên buổi sáng đây mà.
Khi đó còn ăn mặc bảnh bao, tóc tai bóng bẩy keo vuốt sáng loáng. Giờ chỉ mấy tiếng sau mà anh ta đã gần như mất hết hình tượng.
Khuôn mặt vuông chữ điền nay càng sưng phồng, mắt và mũi đỏ bừng. Hai lỗ mũi nhét đầy bông gạc, cánh mũi thì méo xệch, miệng sưng vều, răng cửa gãy một nửa, trông chẳng khác gì bị ong chích toàn mặt. Miệng còn sưng vều đến mức nước miếng chảy không nổi.
Cảnh sát kia tỏ ra nghiêm túc hỏi, mặt thì cố giữ bình tĩnh:
“Xin hỏi anh là…?”
Lý Quốc Quân giận tím mặt, chỉ vào chính mình:
“Trời đất! Tôi là Lý Quốc Quân đây mà!”
Anh ta vội kéo thẻ nhà báo ra:
“Phóng viên Cảng Thành Nhật Báo!”
“À!” Cảnh sát giả bộ ngạc nhiên.
“Thì ra là anh! Sao lại ra nông nỗi này? Té xuống cống à?”
Lý Quốc Quân giậm chân tức tối:
“Bị người ta đánh lén! Giữa trưa tan làm đi ngang qua một hẻm nhỏ, có kẻ dùng bao bố trùm đầu tôi, rồi đánh tới tấp! Tôi bất tỉnh, tỉnh dậy thì đã thành ra thế này!”
“Cảnh sát! Các anh nhất định phải giúp tôi đòi lại công bằng!”
Nghe đến đây, cảnh sát cao to cũng không nhịn được mà lộ chút đồng cảm trong mắt.
Thật không ngờ, những phóng viên trông bảnh bao nho nhã, ngoài việc dùng bút viết ra đòn sát thương, thì ra ra tay cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Nhưng nghĩ đến việc Lý Quốc Quân vốn cũng từng là một trong số họ, mấy cảnh sát đang thương hại anh ta lập tức thu lại cảm xúc.
“Anh nói có người đánh anh, vậy biết là ai không?” Cảnh sát cao lớn hỏi.
Lý Quốc Quân nghiến răng oán hận, kết quả đụng trúng đúng cái răng cửa vỡ, đau đến mức rít lên một hơi lạnh. Sự thù hận trong lòng đối với đồng nghiệp cũ lại tăng thêm vài phần.
“Chắc chắn là đám phóng viên sáng nay tới cổng đòi gặp cảnh sát! Chính là bọn chúng! Anh nhất định phải bắt hết chúng nó lại cho tôi!”
Cảnh sát lắc đầu, thầm mắng trong bụng: đúng là kẻ gây thù chuốc oán khắp nơi.
Nhưng ngoài miệng thì vẫn làm bộ hỏi lại:
“Chứng cứ đâu? Anh nói bị bao bố trùm đầu đánh một trận rồi bất tỉnh, tức là anh không thấy được mặt hung thủ. Vậy bây giờ chỉ dựa vào phỏng đoán mà bắt người? Sở cảnh sát là nhà anh mở chắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-73.html.]
Lý Quốc Quân nghẹn lời không đáp nổi.
Vừa lúc đó, anh ta thấy Lục Thính An và Cố Ứng Châu đi vào từ cửa lớn, như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức lao tới:
“Sếp Cố! Lục thiếu gia! Hai người nhất định phải giúp tôi đòi lại công bằng!”
Vừa nói, anh ta vừa khóc lóc kể lại toàn bộ chuyện vừa nói với cảnh sát kia, nước mắt lưng tròng nhìn hai người như thể mong họ thương hại mình.
Chỉ là chờ mãi cũng không thấy chút xót xa nào hiện lên trên gương mặt tuấn tú kia. Ngược lại, Lục Thính An còn tỏ rõ vẻ ghét bỏ khi nhìn thấy mặt heo của Lý Quốc Dân.
“Ý anh là, sáng nay đám phóng viên đến nháo sự đã đánh anh, và mấy ngày tới còn có thể đánh tiếp?” Lục Thính An hỏi, giọng thản nhiên.
“Còn phải hỏi? Bọn họ ganh tị với tôi vì tôi có được tin tức độc quyền về vụ án của Tống Nghi Chi!” Lý Quốc Quân nghiến răng ken két.
“Vậy thì dễ thôi.” Lục Thính An nhướng mày “Chỉ cần anh chia sẻ tin tức độc quyền đó, chẳng phải là họ sẽ không đánh anh nữa sao?”
Lý Quốc Quân sững sờ:
“Sao có thể được!”
Vất vả lắm mới có cơ hội được tổng biên tập của Cảng Thành Nhật Báo chú ý, sao anh ta có thể từ bỏ cơ hội vàng như vậy? Thực tế thì, sau khi báo của anh ta đăng tải thông tin nóng hổi, chỉ cần vài tiếng sau những tờ báo khác cũng sẽ bắt kịp và tung ra bài tương tự. Nhưng chính cái “vài tiếng” ấy lại là mấu chốt sống còn ảnh hưởng đến doanh số của cả một kỳ báo, thậm chí cả tháng.
Vì cái “tin độc quyền” đó mà bị đánh một trận cũng không sao. Từ bỏ nó mới là thiệt!
Lục Thính An nhìn chằm chằm anh ta vài giây, rồi thở dài:
“Dù rất nể phục năng lực của anh, nhưng chúng tôi không thể mặc kệ để anh gặp nguy hiểm. Nếu không thì thế này chúng tôi cùng công bố tin…”
“Không được!” Lý Quốc Quân hoảng hốt hét lên, cắt ngang lời anh.
Vì quá lo lắng, giọng anh ta bỗng rõ ràng trôi chảy hẳn:
“Cảnh sát các anh đã tin tôi, thì tôi cũng sẽ không phụ lòng! Tôi hiểu các anh không thể điều động lực lượng chỉ vì tôi, tôi sẽ tự thuê vệ sĩ bảo vệ mình, tuyệt đối không làm phiền tới cảnh sát nữa!”
Nói xong, anh ta xoay người chạy biến, sợ Lục Thính An đổi ý giữ lại. Nhìn dáng đi đầy khí thế đó, không ai nghĩ người này vừa bị đánh gần chết.
Cảnh sát nhìn theo, sau đó quay sang Lục Thính An, giơ ngón tay cái:
“Thính An, cậu đỉnh thật đấy.”
Lục Thính An khiêm tốn gật đầu, đáp lời.
Lý Quốc Quân suy cho cùng chỉ là một vai phụ, tới góp mặt rồi rút lui không để lại mấy ảnh hưởng. Sau khi anh ta rời đi, cảnh sát không nhịn được hỏi:
“Thính An, vụ Tống Nghi Chi… mấy cậu điều tra đến đâu rồi? Có manh mối gì chưa?”
Vụ án do tổ trọng án xử lý, cảnh sát thường chỉ hỗ trợ phối hợp, ít khi biết chi tiết. Nhưng lần này là ngoại lệ việc một ngôi sao từng nổi đình nổi đám bị phanh thây giữa ban ngày ban mặt, lại còn tại trung tâm thành phố, khiến dư luận rúng động. Các báo đồng loạt đăng tin, cả thành phố lẫn sở cảnh sát đều đang dõi theo diễn biến từng giờ.
Không ai ngờ được, trong xã hội ngày nay vẫn có kẻ ra tay tàn độc như vậy. Đến một người đàn ông trưởng thành như anh, ra đường cũng phải né mấy hẻm tối.
Lục Thính An không hề giấu giếm, thẳng thắn nói rằng tổ trọng án đã xác định nghi phạm chính.
Cảnh sát cao lớn nghe vậy thì hoàn toàn yên tâm. Anh ta không hề nghĩ Lục Thính An đang nói cho có vì trong toàn bộ sở cảnh sát này, không ai từng nghi ngờ thực lực của Cố Ứng Châu và tổ trọng án.
Anh ta cười ha hả, ánh mắt vừa hâm mộ vừa ngưỡng mộ đảo một vòng quanh hai người:
“Thính An, cậu với sếp Cố đúng là tổ hợp hoàn hảo. Tôi chưa từng thấy cộng sự nào hợp cạ đến mức này, hiệu suất phá án của hai người, phải gọi là 1 + 1 > 2!”
Lục Thính An khẽ cười, nhưng ánh cười trong mắt đã nhạt hơn trước đó một chút.
Hôm nay là lần thứ hai có người nói ra từ “cộng sự” với cậu. Bảo là không động lòng thì là giả. Dù là ở kiếp trước hay kiếp này, Lục Thính An đều không thiếu nhân duyên. Tính cách cậu rõ ràng, rạch ròi trắng đen, dễ hoà hợp với những người có tam quan thẳng thắn.
Nam Cung Tư Uyển
Nhưng để thực sự gọi là “cộng sự” thì chưa từng có. Có lẽ là do ảnh hưởng từ cái c.h.ế.t của cha, trong tiềm thức cậu luôn cảm thấy, lòng người cách một lớp da là không đoán được. Dù có là đồng đội thân tín nhất, cũng có thể phản bội bất kỳ lúc nào. Huống gì là những người xung quanh?
Trên đường về, cậu cũng từng tự hỏi:
Cố Ứng Châu có thể xem là cộng sự không?
Nhưng không có câu trả lời.
Cậu thừa nhận trong thời gian này, giữa hai người quả thật rất thân thiết. Có một phần là vì chứng “bóng đè” kỳ quái kia, nhưng cũng có những nguyên nhân khác. Dù vậy, họ vẫn chưa thật sự đạt tới mức độ “hoàn toàn tin tưởng”.
Hơn nữa Cố Ứng Châu là nam chính trong tiểu thuyết này, còn cậu chỉ là người được chính phủ chứng thực thân phận… vị “huynh đệ” pháp y còn đang du học nước ngoài kia, mới là cộng sự đích thực của Cố Ứng Châu.
Khi nhóm người đó quay về, cậu còn phải tự mình “nhường chỗ” nữa kìa.
Nghĩ đến đây, Lục Thính An bỗng thấy mất hứng, lười cả việc cùng Cố Ứng Châu lên tầng, quay đầu đi luôn.
Cố Ứng Châu: “……”
Cảnh sát cao lớn: “……?”
Anh ta mờ mịt quay sang nhìn Cố Ứng Châu:
“Sếp Cố, tôi nói gì sai à?”
Cố Ứng Châu cũng không hiểu Lục Thính An bị sao nữa, chỉ lạnh nhạt liếc anh ta một cái rồi bước đi.
Cảnh sát cao: “?!”
Mình lại nói sai chỗ nào nữa rồi à…?
Nhìn hai bóng lưng rời đi một trước một sau, cảnh sát cao bắt đầu thấy hoang mang sâu sắc.
Khi Cố Ứng Châu đến văn phòng tổ trọng án, Lục Thính An đã ngồi đó, còn Du Thất Nhân thì đang bới tung tủ hồ sơ.
“Perla, đang tìm gì thế?”
Cố Ứng Châu bước lại gần, cau mày đẩy đống hồ sơ sắp đổ từ trên cao xuống.
Du Thất Nhân ngẩng đầu nhìn anh, cảm kích:
“Cảm ơn sếp Cố.”
Rồi lại cúi xuống tiếp tục lục lọi:
“Tôi nhớ là để trong ngăn này mà. Trước đây Phó Dịch Vinh lấy về cái băng ghi hình này, xem xong rồi nhét vào tủ.”
Loay hoay nửa phút, cuối cùng cô cũng tìm được:
“Chính là cái này! ‘Đêm Khuya Công Viên’!”
‘Đêm Khuya Công Viên’ là một bộ phim kinh dị từ nhiều năm trước. Trên bìa là hình ảnh u tối của một công viên rợn người, nổi bật ở trung tâm là khuôn mặt đẫm m.á.u của một người đàn ông bị chảy m.á.u từ bảy khiếu.
Mà người đàn ông đó chính là Đàm Xương Ninh.
Du Thất Nhân nói:
“Khi Thính An nhắc đến Đàm Xương Ninh, tôi đã nghĩ ngay đến anh ta. Anh ta là diễn viên chuyên đóng phim kinh dị nhiều năm trước, từng rất nổi trong giới. Giờ mấy người đóng phim ma hiện tại đứng cạnh ảnh đều như em út hết.”
“Phim kinh dị không phải ai cũng đóng được, phải có gan lớn lắm. Có diễn viên còn sợ không dám ở lại hiện trường quay đến nửa đêm. Nghe nói, có lúc còn thật sự gặp phải mấy thứ ‘không thể nói rõ’…”
Cố Ứng Châu khẽ chậc một tiếng:
“Perla, cô là cảnh sát.”
Ngữ khí có chút cảnh cáo.
Du Thất Nhân cười gượng, xua tay lẩm bẩm:
“Tôi biết chứ… nhưng mấy năm đó phim kinh dị đều quảng bá kiểu đó mà. Đàm Xương Ninh là người gan lì nhất trong số đó. Anh ta từng một mình ở lại nhà xác để luyện can đảm, còn hay chạy bộ đêm ở công viên vắng vẻ, đi cắm trại một mình. Mỗi lần đóng vai là nhập tâm cực nhanh, đạo diễn nào cũng khen.”
“Bộ phim này là tác phẩm đầu tay của anh ta. Cốt truyện kể về một người đàn ông si tình, yêu một cô gái làm ở trạm xe. Sau khi bị phản bội nhiều lần, hắn g.i.ế.c cô ta ngay tại công viên nơi hai người từng hẹn hò. Rồi vì không kiềm chế được, hắn tiếp tục sát hại nhiều người phụ nữ khác, sau đó khâu các phần t.h.i t.h.ể thành một người mới…”
Nói xong nội dung, Du Thất Nhân nhún vai:
“Phim này hơi dở, g.i.ế.c bao nhiêu người mà cuối cùng không bị pháp luật trừng trị, chỉ bị mấy nữ quỷ kéo đi trả thù.”
Lục Thính An bất đắc dĩ bật cười:
“Thì là phim kinh dị mà.”
Phim kinh dị thường thiên về cảm giác kích thích và m.á.u me, logic không quan trọng bằng sự hù doạ và bạo lực. Nhưng kết hợp với việc Đàm Xương Ninh bị xác định là nghi phạm, sắc mặt Du Thất Nhân bỗng trở nên nghiêm trọng:
“Cả hai đều xảy ra trong công viên, đều là phanh thây… Anh ta không phải đang bắt chước nhân vật chính trong phim đấy chứ?”
Ý nghĩ ấy thật sự quá rợn người, một kẻ rối loạn tâm lý mang cả một bộ phim kinh dị vô lý ra hiện thực hoá.
Lục Thính An gật đầu, nghiêm túc phân tích:
“Người yếu về tâm lý, dễ nhạy cảm thường bị ảnh hưởng mạnh bởi các trải nghiệm cực đoan. Đàm Xương Ninh có vẻ là kiểu người rất quan tâm đến ánh nhìn của người khác. Để không bị nói là yếu đuối, anh ta dám một mình ở lại nhà xác. Nhưng những vai diễn m.á.u me, bạo lực anh ta từng đóng, dù đã qua bao năm… vẫn hằn sâu trong tâm trí.”
Càng là người mẫn cảm, càng dễ nảy sinh ảo tưởng. Họ tưởng rằng mình có thể trở nên lạnh lùng, m.á.u lạnh, không ai có thể bắt nạt họ nữa.
Nghe đến đây, Du Thất Nhân gật đầu liên tục:
“Đúng rồi! Tôi từng xem một cuộc phỏng vấn về anh ta. Có một bạn học cũ từng nói, Đàm Xương Ninh là người rất hay suy nghĩ, cực kỳ chu đáo với bạn diễn, tính cách ôn hòa, hơi rụt rè. Trong giới, mọi người đều đánh giá tốt.”
“Phải rồi!” giọng cô bỗng thay đổi, nghiêm túc hơn hẳn. “Anh ta từng nói… nuôi hai con chó!”
Lục Thính An nghiêng đầu:
“Chó gì?”
“Chó ngao Tây Tạng.” Du Thất Nhân đáp, thần sắc phức tạp. “Hai con. Anh ta nói thích chó to vì chúng trung thành, và khiến anh ta có cảm giác an toàn.”
Mà giờ nghĩ lại hai con ch.ó đó đâu chỉ là mang lại cảm giác an toàn. Rất có thể… chúng từng giúp anh ta phanh thây.