Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

TIỂU THIẾU GIA HÔM NAY CŨNG BỊ BẮT ĐI TRA ÁN - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-06-15 09:28:54
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mua bánh bao xong, Cố Ứng Châu vốn định nhắc một câu là không cần mang đồ ăn lên xe, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy hai cái bánh bao được Lục Thính An bọc kín ba lớp trong ba lớp ngoài, trên đùi còn trải thêm một chiếc khăn nhỏ, sợ dây một chút dầu mỡ vào quần áo.

 

Nghĩ tới thói ở sạch có phần cố chấp của cậu ta, lời vừa lên đến miệng, Cố Ứng Châu lại nuốt trở vào.

 

Suốt dọc đường hai người không nói gì thêm, mãi đến khi xe dừng lại trước công viên Lâm Gian.

 

Không rõ là ai đã làm lộ thông tin, hoặc cũng có thể là do các cụ dậy sớm đi thể dục phát hiện ra khu công viên đã bị giăng dây cảnh giới. Một người truyền mười, mười người truyền trăm, trời còn chưa sáng hẳn, xung quanh công viên đã tụ tập một đám người vây xem.

Nam Cung Tư Uyển

 

Mọi người chỉ trỏ, xì xào bàn tán về chuyện cảnh sát lui tới.

 

Lục Thính An và Cố Ứng Châu đi vòng qua đám đông, định tiến vào bên trong. Còn chưa bước vào cổng, đã có một người phụ nữ lớn tuổi trong đám đông gọi giật lại:

 

“Ê nhóc đẹp trai, đừng vào đó! Trong đó c.h.ế.t người rồi đấy!”

 

Lục Thính An vẫn chưa kịp nhận ra người ta đang gọi mình, nhưng Cố Ứng Châu đã khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

 

Người phụ nữ vừa nhìn rõ mặt họ thì mắt sáng rỡ, vội đẩy đám người ra tiến đến gần, nhỏ giọng thì thầm:

 

“Cảnh sát đều đang chặn ngoài kia không cho ai vào đâu. Nghe nói tối qua trong công viên có người bị phân xác, ghê lắm! Hai đứa còn trẻ, đứng ngoài nhìn chút thôi, đừng vào hóng chuyện kẻo dính xui.”

 

Mãi đến lúc này, Lục Thính An mới hiểu “nhóc đẹp trai” là đang gọi cậu.

 

Cậu bất đắc dĩ mỉm cười:

“Cô à, bọn tôi là cảnh sát.”

 

Người phụ nữ tròn mắt kinh ngạc, lùi lại nửa bước, lúng túng:

“A… xin lỗi, xin lỗi…”

 

Bà ta vội vã lùi về vị trí cũ trong đám đông. Đợi đến khi Lục Thính An và Cố Ứng Châu kéo dây cảnh giới đi vào công viên, bà mới hào hứng chọc vào vai con gái mình:

 

“Con ơi, nhìn hai cậu kia xem, đẹp trai không? Con thích cậu nào?”

 

Cô con gái ban đầu chỉ đứng hóng chuyện, vốn đã hơi ngại ngùng, giờ bị mẹ hỏi thì lại càng lúng túng, không hiểu nổi:

“Mẹ ơi, con đủ tuổi rồi, làm gì có kiểu chọn 1 trong 2 như trẻ con nữa? Con thích cả hai!”

 

Trai đẹp ở Cảng Thành không thiếu, lúc học đại học cô cũng từng gặp không ít anh chàng nho nhã, lịch thiệp. Nhưng mà làm gì có ai giống như hai anh cảnh sát này đâu? Cả hai đều cao ráo, dáng người chuẩn, lại còn khí chất trầm ổn.

 

Nhìn bóng hai người sóng vai bước đi, cô gái ánh mắt sáng lấp lánh:

“Con thấy hai người họ vóc dáng, khí chất, tướng mạo rất là hợp nhau đó chứ?”

 

“…” Bà mẹ không tin vào tai mình:

“Con bị làm sao đấy?”

 

Nhìn chằm chằm con gái mấy giây, bà thấy nụ cười trên mặt con hơi… kỳ lạ. Giật mình, bà vội túm tay con kéo ra ngoài:

“Đừng dọa mẹ nữa, sau này mẹ không bao giờ cho con đi hóng mấy chuyện kiểu này nữa! Về! Về ngay!”

 

Cô con gái: “?”

Cô cố tránh tay mẹ, nhưng không tránh nổi, đành bị lôi đi, ánh mắt vẫn cố luyến tiếc ngoái lại.

 

Màn tương tác “hư hư thực thực” đầy kỳ quặc của hai mẹ con khiến những người xung quanh cũng phải liếc mắt nhìn theo.

 

Dù gì thì đây cũng là hiện trường vụ án có người chết. Trời sáng chưa rõ, trong không khí còn mang theo làn sương lạnh nhè nhẹ, thấp thoáng phảng phất cả mùi m.á.u tanh khiến người ta sởn gai ốc.

 

Một số người cảm thấy không may, vội phủi phủi áo như muốn xua đi vận rủi, rồi lặng lẽ quay đầu bỏ đi không nói một lời.

 

Tại công viên, các kỹ thuật viên pháp y của Phòng Giám định hiện trường đang phối hợp với cảnh sát tiến hành khám nghiệm tại nơi phát hiện thi thể.

 

Lúc Lục Thính An và Cố Ứng Châu đến hiện trường, vừa vặn nhìn thấy một cảnh sát pháp y đang cẩn thận cho những viên ngọc trai dính m.á.u vào túi vật chứng.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, người cảnh sát quay đầu chào:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tieu-thieu-gia-hom-nay-cung-bi-bat-di-tra-an/chuong-54.html.]

“Sếp Cố, các anh tới rồi.”

 

Cố Ứng Châu gật đầu, hỏi thẳng:

“Có phát hiện gì mới không?”

 

Người cảnh sát giơ túi vật chứng trong tay lên:

“Chúng tôi tìm được những viên ngọc trai này gần khu ghế đá, khoảng bốn, năm chục viên. Có khả năng lúc hung thủ phá hoại hiện trường đã làm rơi vãi một số. Nhiều viên trong đó dính máu, tôi đoán là lúc phân thây, hung thủ vô tình kéo đứt chuỗi ngọc trên cổ nạn nhân. Những viên này đều có thể đem về xét nghiệm. Nếu may mắn, có thể còn lưu lại dấu vân tay.”

 

Cố Ứng Châu nhíu mày:

“Bằng mọi giá phải thu thập đủ toàn bộ số ngọc trai còn sót lại.”

Dính líu đến mạng người, bất kỳ vật chứng nào dù nhỏ cũng có thể trở thành đầu mối phá án. Trong chuyện này, không được phép có bất kỳ tâm lý may rủi nào.

 

Anh lại hỏi:

“Đã tìm thấy hung khí chưa?”

 

Người cảnh sát lắc đầu tiếc nuối:

“Vẫn chưa có, thưa sếp Cố. Qua kiểm tra sơ bộ, chúng tôi cho rằng công viên không phải là hiện trường đầu tiên.”

 

Thấy Cố Ứng Châu ra hiệu, anh ta tiếp tục báo cáo:

“Nạn nhân đi giày cao gót loại mũi nhọn, gót khoảng mười phân kiểu giày này thường sẽ để lại dấu vết rất rõ trên đất mềm hoặc cát. Nhưng chúng tôi kiểm tra cả vị trí phát hiện hai chân và các phần t.h.i t.h.ể khác, hoàn toàn không thấy dấu chân nào phù hợp với đôi giày đó. Có khả năng rất lớn là cô ấy đã c.h.ế.t từ trước khi bị đưa đến đây.”

 

“Thêm vào đó, hiện trường không có dấu vết giằng co hay đánh nhau. Vì vậy khả năng hung thủ g.i.ế.c Tống Nghi Chi ở nơi khác, rồi mang xác đến công viên phân thây là rất cao. Hung thủ không xâm hại t.ì.n.h d.ụ.c cũng không lấy đi bất kỳ trang sức nào, chẳng lẽ đây là một vụ trả thù?”

 

Manh mối còn hạn chế, Lục Thính An và Cố Ứng Châu chưa thể đưa ra kết luận chắc chắn về động cơ gây án.

 

Họ không tiếp tục đi sâu vào giả thiết đó, mà hỏi tiếp:

“Nạn nhân không để lại dấu vết gì, vậy hung thủ thì sao?”

 

Cảnh sát lắc đầu:

“Khu vực quanh đây tuy vắng người, nhưng tôi đã hỏi mấy cư dân sống gần đây. Buổi sáng, trưa, chiều đều có người ra vào công viên rèn luyện. Hiện trường có đủ loại dấu chân, rất khó xác định được đâu là của hung thủ.”

 

Viên cảnh sát này tuy chuyên về kỹ thuật khám nghiệm hiện trường, không quá giỏi điều tra phá án, nhưng sau khi tận mắt thấy t.h.i t.h.ể nạn nhân, dù đã khâu lại, những vết thương vẫn để lại ấn tượng cực kỳ kinh hoàng thậm chí như một cơn ác mộng.

 

Anh ta cảm thấy, làm ra chuyện như vậy chỉ có thể là kẻ tâm thần biến thái. Mà các ông bà đi tập thể dục sáng thì rõ ràng không giống đối tượng gây ra được loại án mạng kinh hoàng như vậy.

 

Nói xong, người cảnh sát lại lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy gấp. Đưa cho Cố Ứng Châu, ánh mắt anh ta trở nên nghiêm trọng.

 

“Sếp Cố, anh từng thấy dấu chân kiểu này chưa? Chúng tôi phát hiện nó ở gần bụi cây, cạnh đường mòn nơi các anh tối qua đã đi qua. Dấu chân trên đường chính đã bị giẫm đè lẫn lộn, nhưng may mắn còn lưu lại một số bên lùm cây. Đây là bản vẽ phục dựng theo tỷ lệ một-một.”

 

Cố Ứng Châu cúi đầu nhìn, ánh mắt hơi khựng lại.

 

“Cậu chắc là dấu chân… lớn như vậy?”

 

Viên cảnh sát quả quyết gật đầu:

“Chính xác. Lúc tôi nhìn thấy cũng sững người. Dù nền đất mềm làm dấu in không rõ, nhưng kích cỡ gần như không thay đổi.”

 

Tờ giấy vẽ dấu chân gần như chiếm đến nửa tờ A4 không rõ là của sinh vật nào để lại. Bàn chân to và rộng, có bốn hoặc năm ngón chân, phía trước còn hằn rõ móng vuốt sâu hoắm.

 

“Có thể là… gấu không?” Người cảnh sát bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. “Căn cứ vào kích cỡ dấu vuốt, hình thể sinh vật này gần bằng gấu. Anh có biết vụ gấu ăn người ở Vườn thú Nhã Nhĩ hai năm trước không? Một con gấu đen đứng nấp sau bức tường, nhân viên chăm sóc thú mở cửa bước vào mà không thấy, liền bị nó bất ngờ tấn công rồi mất mạng.”

 

“Gấu là loài cực kỳ thông minh và hung tợn. Chúng biết ngụy trang, biết đánh lừa, và thường dùng thân hình to lớn để tàn sát những sinh vật thấp hơn trong chuỗi thức ăn. Biết đâu… nạn nhân bị sát hại rồi vứt vào công viên, sau đó bị gấu tha đi phân xác?”

 

Người cảnh sát vừa nói vừa tưởng tượng, càng nói càng kỳ lạ.

 

Lục Thính An và Cố Ứng Châu nghe xong cũng cảm thấy giả thuyết đó… đúng là hơi hoang đường. Nhưng dấu chân khổng lồ kia đang nằm ngay trước mắt, họ cũng khó mà giải thích nổi việc có một sinh vật to lớn như vậy xuất hiện trên núi.

 

Cố Ứng Châu trả lại bản vẽ, nói:

“Nếu ở đây thực sự có gấu, thì phiền phức lớn rồi. Cử người ở lại bảo vệ khu vực, cậu đi tìm chuyên gia, điều tra rõ ràng dấu chân này là của loài gì.”

 

“Rõ, thưa sếp!”

Loading...